Vừa Xuyên Không Đã Bị Treo Trên Cây : Ta Trở Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Thợ Săn - Chương 51: Đại Tuyết ---
Cập nhật lúc: 2025-09-10 23:37:13
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùng một Tết, Du Kiều tỉnh dậy cũng ườn giường. Bên ngoài vẫn đang mưa, Du Kiều bước khỏi phòng ngủ thì thấy Cố Phong đang cửa sổ phòng khách ngoài.
“Nương tử, dậy sớm thế? Bên ngoài đang mưa cũng ngoài , sáng nay nàng ăn gì?” Cố Phong thấy Du Kiều liền tiến lên đỡ lấy nàng.
Du Kiều : “Ta , cần cẩn thận như , mới hơn hai tháng thôi mà. Tết nhất mà mưa thế thì thật khó chịu, thể ngoài .”
Cố Phong , đỡ Du Kiều về phía bếp: “Tết mà mưa là điềm lành đó, điều báo hiệu một năm mới mưa thuận gió hòa.”
Bữa sáng là sủi cảo luộc, Du Kiều giờ đây một bữa thể ăn hết mười hai chiếc sủi cảo. Ăn xong, nàng xoa bụng và lo lắng: “A Phong, xem béo lên ? Cứ ăn thế đến khi sinh em bé sẽ béo hơn bây giờ một vòng lớn mất.”
Cố Phong thu bát đĩa , đầy sủng nịnh: “Ăn là chuyện , chúng là đủ ăn. Vương đại phu ăn quá béo, quá béo sinh em bé sẽ khó sinh. Nương tử, điều chúng chú ý đó. Chúng sợ nàng ăn ngon miệng, ăn nhiều, nàng bây giờ ăn phần của hai mà! Bây giờ còn lâu mới đến lúc sinh, nàng ăn thì cứ ăn nhiều một chút cả. Sau nếu thật sự thấy béo nhiều hẵng , đợi thêm một thời gian nữa sẽ đưa nàng đến chỗ Vương đại phu để bắt mạch .”
“Được,” Du Kiều đồng ý, bên khám thai định kỳ, mỗi tháng đến chỗ Vương đại phu bắt mạch cũng yên tâm hơn. Lát nữa hỏi xem cần kiểm soát chế độ ăn uống , vạn nhất thật sự vì quá béo mà sinh thì e rằng ngay cả cơ hội cứu chữa cũng .
Cố Phong thấy nàng thất thần, sợ nàng suy nghĩ lung tung nên an ủi: “Không nương tử, đừng nghĩ nhiều. Sau cứ cách một thời gian chúng đến chỗ Vương đại phu bắt mạch, chắc chắn sẽ gì sai sót cả. Đợi khi nàng lớn tháng hơn, xuống núi bất tiện, sẽ mời Vương đại phu đến đây bắt mạch cho nàng, phí khám bệnh tại nhà cũng cao .”
“Ừm, thôi,” Du Kiều đáp tò mò hỏi, “Phí khám bệnh tại nhà của Vương đại phu tính thế nào ?”
Mèo Dịch Truyện
Cố Phong lau khô tay cũng xuống bàn: “Đến y quán khám bệnh bắt mạch một năm văn, kê đơn thuốc thêm mười văn. Khám bệnh tại nhà thì tùy đường xa gần, và cũng tùy thời gian khám bệnh. Trong nửa ngày thì hai mươi văn, ngoài nửa ngày thì bốn mươi văn. Kê đơn thuốc cũng thêm mười văn.”
Du Kiều chống cằm suy nghĩ một chút, đây là một nghề thuộc dạng kỹ thuật, giá đối với dân bình thường hợp lý .
Cố Phong tiếp tục : “Vương đại phu tâm thiện, những gia đình nghèo tiền thì ông cũng sẽ thu ít hơn, thậm chí khi thu tiền khám bệnh, đây khám bệnh cho mẫu ông cũng mỗi đều thu ít hơn.”
Du Kiều cũng khỏi cảm thán, quả đúng là y giả nhân tâm!
Mưa lớn chỉ kéo dài một ngày, đến mùng hai Tết thì trời quang.
Nhiệt độ thấp, mặt đất trong sân và chum nước đều đóng băng. Cố Phong đập vỡ hết băng trong chum, nếu băng càng ngày càng dày sẽ vỡ chum. Du Kiều cũng chỉ dám hiên, Cố Phong trong sân cũng trượt lên trượt xuống, khiến Du Kiều mà giật . Thật may mắn là khi đó xây cái hành lang dài , hiên mưa ướt, nếu bếp cũng nơm nớp lo sợ.
Sáng mùng ba thức dậy, Du Kiều mới phát hiện bên ngoài trắng xóa một màu tuyết, tuyết lớn vẫn đang rơi lất phất. Nhìn lớp tuyết đọng mặt đất chắc là bắt đầu rơi từ nửa đêm, đây là trận tuyết thứ hai kể từ khi Du Kiều đến đây.
Cố Phong trận tuyết lớn bay lất phất mà bực : “Tuyết cứ rơi thế thì thể xuống trấn , vốn dĩ định hôm nay xuống trấn xem thịt tươi bán , trứng cũng sắp hết .”
Du Kiều thì để tâm, vẫn còn lạp xưởng, cá khô, cải thảo cũng còn nhiều.
“Không , là đồ ăn, cũng kén chọn. Còn nhiều hạt dẻ đó, chiều nay bánh hạt dẻ ? Đã lâu bánh ngọt.”
Cố Phong xoa xoa tay cho nàng: “Được, mau nhà , tay nàng lạnh thế mặc thêm áo?”
Du Kiều cong khóe môi: “Không lạnh, trận tuyết vẻ lớn hơn trận tuyết hồi trong năm nhiều.”
Nương tử ăn bánh hạt dẻ thì nhất định cho bằng , buổi sáng Cố Phong luộc chín hạt dẻ và bóc lấy phần thịt. Buổi chiều Cố Phong bao hết việc, Du Kiều chỉ việc và xem ăn.
Bánh hạt dẻ nóng hổi lò, Du Kiều ăn một cách thỏa mãn. Cố Phong vẫn đang rửa đoạn tre dùng để hấp bánh hạt dẻ, Du Kiều nhét một miếng miệng : “Có ngon ?”
Cố Phong nuốt xuống mới : “Ngon, nương tử đút thì đặc biệt ngon.”
Du Kiều khúc khích nhét thêm một miếng nữa miệng : “Miệng ngọt thế ăn mật ong ?”
Cố Phong gần Du Kiều: “Vậy nương tử nếm thử xem, ăn mật ong .” Nói xong liền hôn lên môi nàng, dịu dàng say đắm triền miên.
Nụ hôn kết thúc, Cố Phong ánh mắt mỉm đôi môi ẩm ướt của nàng : “Vẫn là miệng nương tử ngọt nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vua-xuyen-khong-da-bi-treo-tren-cay-ta-tro-thanh-tieu-kieu-the-nha-tho-san/chuong-51-dai-tuyet.html.]
Tuyết vẫn hề dấu hiệu ngừng rơi, cho đến tận đêm khuya khi ngủ vẫn còn rơi. Tuyết chất đống bên ngoài ngập đến mắt cá chân, Cố Phong còn nhớ tuyết rơi sẽ đắp tuyết cho nương tử, ngày mai tuyết ngừng rơi .
Sáng sớm khi Cố Phong bước sân ngoài cửa, tuyết ngập quá nửa tấc giày. Tuyết rơi ít hơn hôm qua một chút, nhưng vẫn đang rơi.
Đợi Cố Phong xong bữa sáng và cho ngựa ăn xong, Du Kiều cũng tỉnh giấc. Cố Phong mang theo lạnh khắp , dám gần giường, cách xa một : “Nương tử, nàng cứ ngủ thêm lát nữa. Cháo trắng nấu xong và giữ ấm trong nồi. Tuyết rơi ít hơn hôm qua, nhưng tuyết đọng mặt đất dày. Không mái nhà tranh của hai nhà tuyết vùi sập , sang bên suối xem . Nếu lâu một chút nàng cũng đừng lo lắng, nàng dậy cũng đừng sân, bên ngoài lạnh đó.”
Du Kiều ngáp một cái đáp: “Được, cứ yên tâm, sẽ ở trong nhà. Hay là mang cho họ mấy miếng bánh hạt dẻ , hôm qua còn thừa khá nhiều đó!”
“Được thôi, sẽ mang thêm cho mỗi nhà một cây cải thảo lớn nữa, tuyết lớn thế xuống núi cũng dễ, họ đến cũng trồng rau.”
Cố Phong vác gùi, từng bước khó nhọc về phía chỗ ở của hai nhà , quãng đường vốn chỉ mất thời gian một nén nhang thì nay thành hai nén nhang mới tới nơi.
Đến bên suối xem, hai gia đình đang ghế để hót tuyết mái nhà, thấy Cố Phong họ ngạc nhiên, rõ ràng ngờ Cố Phong đến.
Mấy đều dừng động tác trong tay, Triệu Thời Phong nhảy xuống ghế và gọi: “Cố đại ca, trời tuyết lớn thế đại ca tới đây?”
Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu cũng gọi Cố đại ca.
Cố Phong : “Hai ngày nay tuyết rơi nhiều, đến xem nhà cửa của các ngươi tuyết vùi sập . Tuyết lớn thế xuống núi cũng tiện, mang cho các ngươi một cây cải thảo, rau nhà tự trồng đáng giá mấy.”
Mấy đều chút ngại ngùng, Tôn Đại Ngưu : “Điều thể , Cố đại ca giúp chúng nhiều .”
Cố Phong cũng nhiều, chia đều cải thảo cho mỗi nhà một cây, đưa hai bát bánh hạt dẻ cho họ: “Đây là bánh hạt dẻ nương tử của hôm qua, bảo mang đến cho các ngươi nếm thử, Tiểu Ngưu mau nhận lấy.”
Triệu Thời Phong cũng rụt rè, : “Vậy thì đa tạ Cố đại ca và tẩu tử , nương tử, mau trong nhà đổi bát của Cố đại ca.”
Tề Châu Nhi nhận lấy bát và cải thảo cũng cảm ơn một lượt, Tôn Nhị Ngưu thấy nhà Triệu nhận, lúc mới cẩn thận nhận lấy bát và cải thảo lời cảm tạ.
Du Kiều khi Cố Phong ngủ thêm một giấc, trời lạnh thế dậy cũng việc gì , nếu len thì thể đan áo len. , ở đây loại sợi nào giống len , cơ hội hỏi Trương Văn Tùng hoặc Vu chưởng quỹ mới .
Chưa đến trưa Cố Phong về đến nhà, “Nương tử, về !” Hắn gọi một tiếng phủi sạch tuyết ở hiên mới bước trong hiên.
Du Kiều từ trong bếp thò đầu : “Thế nào , họ đều cả chứ?”
“Đều ,” Cố Phong về phía phòng khách, “Ta đồ sẽ chuyện với nàng.”
Cố Phong một chiếc áo bông ngoài bếp: “Nương tử, đang gì đó?”
Du Kiều chỉ cái chân giò treo ở một bên: “Chàng chặt một khúc chân giò đó, tối qua chẳng ngâm đậu nành , trưa nay chúng sẽ hầm chân giò với đậu nành.”
“Được!” Cố Phong lấy cái chân giò đang treo xuống chặt một khúc, đặt chậu gỗ ngâm nước nóng .
Cố Phong về nên Du Kiều cũng nghỉ tay, rau cũng rửa xong, nhưng còn sớm để nấu cơm. Cố Phong liền kể cho nàng tình hình của hai gia đình .
Hôm qua tuyết vẫn rơi lớn, họ cũng lo lắng nhà sập nên hót sạch tuyết mái nhà một lượt khi trời tối. Sáng sớm dậy tuyết quá lớn cũng dám dầm tuyết mãi, đó tuyết nhỏ vội vàng hót tuyết mái nhà. Cố Phong đến đó giúp họ hót sạch tuyết, cùng họ giúp chặt mấy cây tre nứa hai cái cào tre đơn giản.
“Như cần ghế cũng với tới , theo cách cũ của họ ghế cũng với tới mái nhà.”
Du Kiều đối với những điều đều hiểu, đây cũng từng gặp chuyện như : “Ừm, chỉ cần nhà và đều là , trời lạnh thế nếu nhà sập thì tối đó sẽ cảm lạnh mất.”
Cố Phong gật đầu: “Phải, khi về thì thôn trưởng và Hữu Điền cũng lên thăm họ. Nói là sáng sớm trong thôn cũng giúp nhà chân núi hót sạch tuyết mái nhà , yên tâm hai nhà phía nên lên xem , cũng mang theo ít cải thảo lên.”
Du Kiều ngờ thôn trưởng và Lý Hữu Điền cũng sẽ lên thăm họ, dù trời tuyết lớn đường núi khó lạnh. Quả nhiên trong thôn đều chất phác như , đây là may mắn của ba gia đình , cũng là may mắn của chính nàng!