Vừa Xuyên Không Đã Bị Treo Trên Cây : Ta Trở Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Thợ Săn - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-10 15:07:45
Lượt xem: 20
Trời Rơi Xuống Một Cô Nương
Du Kiều là một nghiệp đại học và hai năm, hai mươi bốn tuổi đúng là cái tuổi thanh xuân phơi phới.
Nắng gắt chiếu đỉnh đầu, Du Kiều mơ màng treo cành cây, đưa mắt quanh. , nàng đang treo lơ lửng cành cây!
Quay ngược thời gian một phút , Du Kiều cùng bạn leo núi dã ngoại, nàng gần vách đá để bạn chụp cho một tấm ảnh, ngờ chân chợt trượt, nàng rơi xuống vách đá. May mắn , dây đeo ba lô lưng vặn cành cây mắc , thế là nàng treo lơ lửng cây.
Du Kiều thầm cảm ơn chiếc ba lô trong lòng, may mà chiếc túi chất lượng , cũng may mắn là hình nhỏ nhắn cao một mét sáu của nàng gầy, thể treo cơ thể nặng tám mươi tám cân.
Giữa lúc quanh, nàng thấy một nam nhân cao lớn vác cung đang chạy về phía , bèn sức vẫy tay, lớn tiếng hô: “Cứu mạng, đại ca cứu mạng!”
Cố Phong đang nhắm b.ắ.n một con gà rừng gần đó, mũi tên còn rời cung thì chỉ thấy một tiếng “bịch” của vật nặng rơi xuống, con gà rừng giật vỗ cánh bay mất.
Cố Phong về hướng phát tiếng động, thấy một cô nương đang treo cây.
Cố Phong chạy đến gốc cây ngẩng đầu lên, cô nương cách mặt đất hơn ba mét, ăn mặc quần áo kỳ lạ, chiếc túi đeo lưng cũng đặc biệt.
Du Kiều gọi nam nhân gốc cây: “Đại ca, đừng chỉ lo chứ, mau nghĩ cách cứu với!”
Cố Phong tính toán vị trí cô nương đang treo và cách đến cây chính, thấy khó để leo lên cứu xuống.
“Cô nương, nàng thể tự thoát khỏi chiếc túi đeo lưng ? Ta sẽ ở đỡ lấy nàng.”
Du Kiều nam nhân hình cao lớn cường tráng vạm vỡ, độ cao hẳn là, lẽ, thể sẽ đè thương y chứ?
“Đại ca ơi, rơi xuống đây! Huynh cho kỹ đó, nếu đỡ mà để rơi xuống đất thì lẽ sẽ đời nhà ma mất.”
Du Kiều cắn răng, dứt khoát rút cánh tay khỏi dây đeo túi, cơ thể mất trọng lực rơi xuống.
Cố Phong dang rộng hai tay, vững vàng ôm lấy cô nương rơi xuống, bước chân loạng choạng một chút vững .
Y đặt nàng xuống lùi một bước, “Cô nương thương ?”
Du Kiều cuối cùng cũng đặt hai chân xuống đất, tay vỗ vỗ n.g.ự.c mấy cái, “Sợ c.h.ế.t , đa tạ đại ca!”
Nàng cử động tay chân vài cái, may quá, hữu kinh vô hiểm, chút khó chịu nào. Trời đất ơi, rơi từ độ cao như xuống mà hề hấn gì, đại nạn c.h.ế.t ắt hậu phúc!
Du Kiều ngẩng đầu xem vách đá cao đến mức nào, nhưng ngẩng đầu lên thì nàng đờ , bốn phía đều là sườn núi, vách đá, vách đá!
Cố Phong thấy cô nương ngẩng đầu đờ đó động đậy, cho rằng nàng đang lo lắng lấy chiếc túi còn treo cây. Y cũng gì, trực tiếp thoăn thoắt leo lên cây, cẩn thận phục xuống cành cây, rút chiếc rìu cài lưng chặt đứt cành cây đang treo chiếc túi.
Cành cây cùng chiếc túi rơi xuống, phản ứng cơ thể của Du Kiều bản năng nhanh hơn não, nàng nghiêng một bước né tránh, chiếc ba lô đất cũng nhặt, vẫn đang trong trạng thái ngây ngốc.
Cố Phong mấy nhảy xuống từ cây lớn, “Cô nương, nàng sợ ? Xin , lẽ khi chặt nên nhắc nàng một tiếng.”
Du Kiều hồn, “À, hề sợ, chỉ đang suy nghĩ miên man thôi. Đại ca, thấy từ mà rơi xuống cây ?”
Cố Phong lắc đầu, “Ta đang rình một con gà rừng, thấy tiếng động thì thấy cô nương đang treo cây . Cô nương là ở ? Sao sâu trong núi ?”
Du Kiều nhận lấy chiếc ba lô Cố Phong đưa, xách tay, quanh, đó xuống bãi cỏ. Tiêu , rốt cuộc là chuyện gì thế !
Du Kiều nghĩ một lát, bất kể là rơi xuống cây bằng cách nào, hẳn cũng quá xa, nàng ngây ngốc : “Ta là ở thành phố Giang Ly, cùng bạn bè núi chơi. Ta nhớ bên vách đá, cẩn thận trượt chân rơi xuống vách đá, nhưng mà,” Du Kiều quanh một lượt, “ cũng rơi đến nơi .”
Cố Phong mà mơ mơ hồ hồ, “Thành phố Giang Ly là nơi nào? Nhìn cách ăn mặc của cô nương giống địa phương, vả nơi đây mấy dặm xung quanh cũng vách đá nào cả! Vách đá gần nhất cũng vượt qua ngọn núi phía .”
Đầu óc Du Kiều hỗn loạn cả lên, nàng cẩn thận nam nhân mặt, y mặc áo ngắn vạt chéo bằng vải thô vá víu, quần dài ống rộng, giày vải đen cũ kỹ, mái tóc dài búi gọn bằng một cây trâm gỗ, trông hệt như cổ đại bước từ trong phim cổ trang. Thân hình y trung bình nhưng chút vạm vỡ, ước chừng cao đầy một mét tám. Da đen, tướng mạo bình thường.
Người cổ đại? Một ý nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu Du Kiều, thôi , lẽ xuyên ?
“Đại ca, đây là địa phận nào ?” Du Kiều cẩn thận hỏi.
Cố Phong sững sờ, cô nương rốt cuộc từ đến, đến đây mà còn đây là địa phận nào ?
“Cô nương, bên vẫn thuộc Thanh Hà Huyện, về phía tây khỏi núi là Hà Tây Thôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vua-xuyen-khong-da-bi-treo-tren-cay-ta-tro-thanh-tieu-kieu-the-nha-tho-san/chuong-1.html.]
Trong lòng Du Kiều như vạn ngựa phi qua, là bản xứ của thành phố Giang Ly, nàng dĩ nhiên Giang Ly hề Thanh Hà Huyện.
Nàng lôi điện thoại khỏi túi, tra xem trong nước nơi nào tên Thanh Hà Huyện , c.h.ế.t tiệt, quên mất thể gọi điện cầu cứu. Mở điện thoại tín hiệu, Du Kiều cảm thấy cả đều .
“Đại ca, trong núi điện thoại tín hiệu, đến cái thôn tín hiệu ?”
Cố Phong nghi hoặc hỏi: “Thế nào là thủ cơ? Thế nào là tín hiệu?”
Mèo Dịch Truyện
Nỗi bất an trong lòng Du Kiều tăng thêm một phần, “Thế gần thôn đó xe buýt đến huyện ?”
Cố Phong một trận nghi hoặc, “Xe buýt là xe gì? Chưa từng qua, chắc là . Dân làng đến huyện thì hoặc là xe bò, xe lừa, hoặc là bộ.”
Sắc mặt Du Kiều ngày càng trầm xuống, “Vậy đại ca, hôm nay là ngày mấy tháng mấy ?”
Câu hỏi thì Cố Phong , “Cô nương, hôm nay là mùng mười tháng chín.”
Du Kiều mở lịch điện thoại, ngày 25: tháng 10, âm lịch ngày 23: tháng 8. Tiêu , ngày tháng cũng khớp.
Cố Phong tò mò về vật hình chữ nhật tay cô nương, nhưng ngại hỏi. Thấy cô nương bộ dạng mà nước mắt, an ủi thế nào, trời chính ngọ liền : “Cô nương, tên Cố Phong. Thôn gần đây nhất là Hà Tây Thôn, xuống núi cũng mất hai canh giờ. Buổi sáng săn con vật treo ở một cái cây cách đây xa, bây giờ chính ngọ , nếu cô nương chê, chúng cùng ăn chút thịt nướng lót , nghỉ ngơi một lát sẽ đưa cô nương khỏi núi!”
Du Kiều gật đầu, đầu óc nàng bây giờ đang trong trạng thái loạn mã, nên gì.
Nàng theo Cố Phong chừng năm sáu phút, thấy một cái gùi treo một cái cây lớn, cái gùi phủ cỏ.
Cố Phong tháo cái gùi xuống đeo lên lưng, với Du Kiều: “Cô nương, chúng suối phía đốt lửa .”
Du Kiều gật đầu, “Cố đại ca, tên Du Kiều, hôm nay đa tạ .”
Cố Phong chất phác , “Du cô nương cần khách khí, ai mà chẳng lúc gặp khó khăn.”
Con suối cũng xa, bên bờ suối một dốc đá bằng phẳng. Cố Phong đặt cái gùi xuống, lấy một con thỏ từ bên trong, rút một cây chủy thủ từ thắt lưng lưng, thoăn thoắt lột da và sạch. Bộ da thỏ còn nguyên vẹn, y rửa sạch phơi đá bên bờ suối.
Du Kiều từ gần đó nhặt một ít cành cây khô chất thành đống, nàng chẳng gì khác, đành một tảng đá bên cạnh mà .
Cố Phong xử lý xong con thỏ, đầu thấy Du Kiều nhặt xong cành cây để đốt lửa, y chọn hai cành cây to bằng ngón tay, rửa sạch trong nước suối xiên thịt thỏ, đó dàn phẳng con thỏ đưa cho Du Kiều.
“Du cô nương cầm giúp một lát, đốt lửa .”
Du Kiều đáp lời, nhận lấy con thỏ.
Cố Phong chất cành cây khô đan xen đốt lửa, tìm hai tảng đá lớn hơn từ bờ suối đặt ở hai bên đống củi, đó gác cành cây xiên thỏ lên đá bắt đầu nướng.
Con thỏ nướng xèo xèo nhỏ mỡ, mùi thơm theo đó bay tán loạn xộc mũi. Du Kiều lúc mới thấy bụng thực sự đói, nàng nuốt nước bọt.
Cố Phong từ trong lòng lấy một gói giấy, bên trong là muối, rắc một ít lên thịt thỏ, dùng chủy thủ rạch mấy đường thịt thỏ cho muối thấm . Nướng thêm một lát, thịt thỏ vàng óng cả hai mặt.
Cố Phong xé một cái đùi thỏ đưa cho Du Kiều, “Du cô nương nếm thử xem mùi vị .”
Du Kiều lời cảm ơn khách khí gặm ăn, “Ưm, Cố đại ca nướng ngon.”
Con thỏ lớn, ăn hai cái đùi thỏ, Du Kiều cảm thấy no căng bụng, Cố Phong lúc mới ăn hết phần còn .
Hai thêm một lát, Cố Phong dùng bình đựng nước múc nước suối dập tắt lửa. Chợt nhớ điều gì, y đầu hỏi: “Du cô nương uống nước ? Ta chỉ một cái bình , để suối rửa sạch một chút.”
Du Kiều y thì cảm thấy chút khát nước, chợt nhớ trong túi một chai nước khoáng, vội vàng xua tay, “Cố đại ca, trong túi nước .”
Nàng lấy nước uống nửa chai, đậy nắp , nghĩ một lát hỏi, “Cố đại ca, nước suối thể uống trực tiếp ?”
“Ừm, con suối nhỏ là nước chảy, thể uống trực tiếp .”
“Ồ, đổ đầy chai.” Du Kiều đến bờ suối, thấy nước chảy trong cũng yên tâm đổ đầy nước.
Cố Phong chiếc chai trong tay nàng kỳ lạ, từng thấy loại bình đựng nước nào như . Quần áo cô nương mặc cũng là loại vải và kiểu dáng từng thấy, đôi giày cũng đặc biệt. Người nàng trắng trẻo sạch sẽ, tóc chỉ đơn giản buộc thành một búi.
Du Kiều đổ đầy nước xong nhét chai ba lô xuống đất, điện thoại vẫn tín hiệu, vô cùng bối rối.