Vừa ly hôn xong, phu quân đọc được tiếng lòng ta rồi hoảng hốt - Chương 9: Chân ái khóa tử

Cập nhật lúc: 2025-10-25 14:25:52
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Dương tiếng động cho mềm nhũn, ngã vật lên tiểu . Hắn còn rõ chuyện gì xảy , cảm thấy giường chấn động, thứ gì đó rơi xuống giường.

 

Hắn kỹ , là Ngô Vãn Trừng.

 

"Ngươi..." ở đây?

 

Còn dứt lời, Ngô Vãn Trừng "oa" một tiếng nhào tới .

 

Nàng ngờ đang đùa giỡn nữ nhân, rõ ràng từng chỉ nàng, thể lừa nàng?

 

Tô Dương kịp đề phòng, nàng cào cắn, đau đến mức đẩy nàng : "Ngươi phát điên cái gì?"

 

Ngô Vãn Trừng đẩy ngã xuống nệm giường, đau, nhưng tim tổn thương: "Ngươi động thủ với ? Ngươi dám động thủ với ?"

 

Mèo con Kute

"Thiếu gia, chứ?" Thị vệ từ bên ngoài xông , lo lắng hỏi, ngay cả gõ cửa cũng quên.

 

Tô Dương thèm , mắt dán chặt Ngô Vãn Trừng: "Ta hỏi ngươi một nữa, ngươi ở đây?"

 

"Ngươi xem?" Ngô Vãn Trừng ha hả: "Đương nhiên là chuyện của hai chúng phát hiện , ha ha ha."

 

Nàng sống , cũng chẳng sung sướng gì, chúng cùng chìm đắm ?

 

"Ngươi bán ?" Tô Dương cúi , nắm lấy vai nàng, ép hỏi.

 

Ngô Vãn Trừng đầy châm biếm, đây chính là nam nhân nàng yêu, nghĩ nàng như .

 

"Nói ." Tô Dương dùng sức lay mạnh nàng.

 

Ngô Vãn Trừng chỉ cảm thấy Tô Dương nắm tay nàng ngày càng chặt, chặt đến mức như bóp nát vai nàng. Nàng ngậm chặt miệng, một lời.

 

Tô Dương buông nàng : "Đem nàng xuống, dùng cực hình tra hỏi, lên mái nhà xem nào ."

 

"Không cần xem nữa, chúng xuống ." Đường Dĩ Trưng từ mái nhà phi xuống.

 

Đường Dĩ Khiêm và Tần Như Sơ theo sát phía . Ồ, Tần Như Sơ là Đường Dĩ Khiêm ôm eo mang xuống.

 

"Thiếu gia thứ tội." Thị vệ quỳ rạp xuống đất, mái nhà hề .

 

"Ngươi lui xuống ." Tô Dương với thị vệ, nhưng mắt hai , ý đồ điều gì đó từ gương mặt họ.

 

Thị vệ như đại xá mà rời .

 

"Các ngươi tới đây?" Tô Dương nở nụ mặt, thản nhiên hỏi.

 

Hắn dám thì sợ phát hiện.

 

Hắn là công tử Hầu phủ, còn là cháu của Quý phi, bọn họ thể ?

 

"Con trai, con ? Nghe mái nhà của con vỡ, con đập trúng ?"

 

Một quý phu nhân, vội vã từ bên ngoài bước , chớp mắt chạy đến mặt Tô Dương, đôi mắt bà từ xuống một lượt, thấy vết thương nào, lòng bà mới thả lỏng, đó mới những trong phòng.

 

Khi bà bước , liền thấy mấy bóng đang trong phòng. Bà xem thử, kẻ nào to gan lớn mật, dám xông phòng con trai bà.

 

"Sao là các ngươi?" Nhìn rõ những trong phòng, Tô phu nhân kinh ngạc, nhưng chỉ một giây , gương mặt bà liền lạnh : "Cửa chính quang minh , cứ thích đường tà môn ngoại đạo, đây chính là gia giáo của Vĩnh An Hầu phủ ?"

 

"Chúng đường mái nhà, tà môn ngoại đạo. Còn về việc vì cửa chính, đương nhiên là vì các ngươi xứng." Tần Như Sơ nở nụ rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng những lời nàng khiến tức đến c.h.ế.t mà đền mạng.

 

"Ngươi..." Tô phu nhân nàng chọc tức đến nên lời.

 

"Kẻ nào cho phép ngươi chuyện với nương như ?" Tô Dương từ giường bước xuống, chắn mặt Tô phu nhân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vua-ly-hon-xong-phu-quan-doc-duoc-tieng-long-ta-roi-hoang-hot/chuong-9-chan-ai-khoa-tu.html.]

"Kẻ nào cho phép ngươi chuyện với phu nhân của như ?" Đường Dĩ Khiêm kéo Tần Như Sơ lưng, khí thế sắc bén, tựa như một thanh bảo kiếm khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.

 

Khi tình thế giằng co căng thẳng, một giọng trầm ấm từ bên ngoài vọng : "Không cơn gió nào đưa hai hiền chất đến đây?"

 

Đường Dĩ Trưng Vĩnh Ninh Hầu bước từ bên ngoài, gương mặt tuấn tú nở một nụ : "Bá phụ, chúng là đưa thê tử của Dương trở về bên cạnh ."

 

"Ngô Vãn Trừng bao giờ thành thê tử của ?" Tô Dương nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

 

"Sắp sửa ." Đường Dĩ Trưng đáp lời nhẹ nhàng như thể đang ngày mai ăn gì.

 

Vĩnh Ninh Hầu mặt mày đen sầm, lời như thể kẹp theo băng sương: "Dĩ Khiêm hiền chất, trò đùa một chút cũng buồn ."

 

"Kẻ nào đùa với ? Ta là thật đó. Dương trong thư tình gửi cho tiểu của rằng nàng là duy nhất của , cưới nàng vợ. Một tình yêu vĩ đại như , dám bất chấp thiên hạ để ở bên , đương nhiên tác thành ." Đường Dĩ Trưng nghiêm chỉnh .

 

"Hắn là thật ?" Vĩnh Ninh Hầu sắc mặt tái mét Tô Dương.

 

"Không sai, là thật." Tô Dương hào sảng thừa nhận, hề sợ hãi.

 

Đường Dĩ Trưng thể ?

 

Thấy dáng vẻ của , Vĩnh Ninh Hầu mặt mày tối sầm, đá một cước tới: "Đồ hỗn trướng!"

 

“Bá phụ, đừng đ.á.n.h , hề giận dữ, thực , đến đây để chung vui hỷ sự, Dương sắp cưới vợ mà, đây là đại hỷ sự, đến chung vui một chút.” Đường Dĩ Trưng hiền hòa, nhưng lời đầy châm chọc.

 

Vĩnh Ninh Hầu chỉ cảm thấy mặt mũi lão mất sạch, sống hơn nửa đời , từng ngày nào mất mặt như hôm nay, lão lau mặt, cố gắng nặn một nụ : “Hiền chất, thằng khốn nạn chuyện sai trái, thôi , thể đồng ý với ngươi một điều kiện, chuyện cưới tiểu thể bỏ qua ?”

 

Thật sự dám mất mặt như .

 

Chuyện mà truyền ngoài, Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ trở thành trò cho cả kinh thành.

 

“Không , đây chỉ thích tác hợp cho chân ái, nếu họ ở bên , sẽ khó chịu lắm.” Đường Dĩ Trưng vẻ mặt nghiêm túc, mặt chút dấu vết đùa cợt nào.

 

“Ngươi cưới là cưới ? Ngươi là ai mà dám lệnh?” Tô Dương phục đáp.

 

“Câm miệng!” Vĩnh Ninh Hầu từng giận dữ đến thế, hận thể khiến câm ngay lúc .

 

“Cha, hạ như ? Người đến tận cửa gây sự .”

 

Theo ý con, nên cho bọn chúng một bài học, kẻo bọn chúng trời cao đất rộng.

 

cô cô cũng sủng ái, còn Vĩnh An Hầu phủ thế yếu, ai bảo cha của Đường Dĩ Khiêm tài cán, còn thì mới trưởng thành, cả Vĩnh An Hầu phủ chỉ trông cậy lão Hầu gia chống đỡ.

 

Một lão già nửa bước quan tài thì gì đáng sợ?

 

“Ta bảo ngươi câm miệng!” Vĩnh Ninh Hầu gầm lên, đầu lão choáng váng, huyết áp tăng vọt, tay vịn tường mới vững , Tô Dương chọc tức đến mức .

 

Lão ngu, nhưng ngờ ngu đến thế. Quả thật, Vĩnh An Hầu phủ thể sánh bằng Vĩnh Ninh Hầu phủ.

 

đó chỉ là hiện tại, bởi vì thế hệ của Vĩnh Ninh Hầu phủ, một ai thể bì với Đường Dĩ Khiêm.

 

Có Đường Dĩ Khiêm ở đó, Vĩnh An Hầu phủ lo gì hưng thịnh?

 

Hắn lọt mắt xanh của Bệ hạ, từ việc triều Hàn Lâm Viện thể thấy, trong nội các, sớm muộn gì cũng một chỗ dành cho .

 

Chỉ tên ngu xuẩn là đang ngu ngốc đắc tội.

 

Tô Dương thấy cha giận dữ đến thế, sợ chọc tức lão bệnh, bất đắc dĩ ngậm miệng .

 

Vĩnh Ninh Hầu hít thở chậm , xòa : “Các vị xem, chuyện còn thể thương lượng ? Hai phủ chúng cũng là thế giao, tuyệt đối thể mất hòa khí, hai vị hiền chất thấy ?”

 

Nếu nửa câu đầu là cầu khẩn, thì nửa câu chắc chắn là uy hiếp, mềm rắn, quả là một lão hồ ly.

 

 

Loading...