Vừa ly hôn xong, phu quân đọc được tiếng lòng ta rồi hoảng hốt - Chương 62: Bị bắt gặp ---
Cập nhật lúc: 2025-10-25 14:27:45
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Rầm!”
Thùng gỗ và muỗng trong tay lượt rơi xuống đất, phát âm thanh lớn.
Thật là thế phong ngày càng suy đồi, lòng còn như xưa, giữa chốn đông dám chuyện thể chấp nhận như .
“Hai là ai chứ, trông thì ăn mặc chỉnh tề mặt , mà chuyện bất nhã đến .”
Giang phu nhân về hướng phát âm thanh, quá đông, ai hỏi, nhưng cũng giúp nàng một việc lớn, nàng hận thể đem chuyện của hai họ mà tuyên truyền khắp nơi, mới phụ tấm chân tình của Giang Tuần dành cho Khương Ngữ Linh.
Vì , nàng rút khăn tay , lau nước mắt : “Nam nhân là tướng công của , nữ nhân là bình thê sắp tướng công của cưới về.”
Hai chữ 'sắp sửa' nhạy bén nắm bắt , chuyện hóng !
Giang phu nhân thu hết vẻ mặt hóng chuyện của đáy mắt, cụp mi mắt xuống, che giấu niềm vui bên trong, giải thích với rằng: “Tướng công của yêu nàng , cưới nàng bình thê, nữ nhân cũng yêu kém, , nàng đợi nổi nữa , cố ý hạ d.ư.ợ.c cho tướng công của , sớm .”
Kích thích thật.
Mọi xong mắt sáng rỡ.
Chuyện tình của trung niên và lớn tuổi a, bọn họ đầu tiên .
Đã lớn tuổi như , mà vẫn yêu đến c.h.ế.t sống , chắc chắn là tình yêu chân chính , thế là, khuyên nhủ: “Nam nhân ba vợ bốn là chuyện bình thường, nếu bọn họ yêu , thì ngươi cứ tác thành cho họ .”
Tần Như Sơ xong nôn mửa, kìm mà càu nhàu trong lòng: 〖Vì nam nhân ba vợ bốn là bình thường, mà nữ nhân ba chồng bốn tớ là lẳng lơ, phóng đãng, đều là như , nam nhân chẳng qua là hơn một cái… liền cao quý hơn chúng ?〗
Hệ thống thở dài: 〖Ai bảo đây là xã hội nam quyền chứ?〗
Tần Như Sơ lẽ nào ? Nàng tất cả, chỉ là kìm nén sự bất bình trong lòng mà thôi: 〖Sớm muộn gì cũng lật đổ xã hội nam quyền , nữ tính lên chủ, trả cho nữ tính một trời tự do tự tại để hít thở, hừ.〗
Thật là đại nghịch bất đạo, nàng đây là tạo phản, quát mắng, mở miệng cảm thấy hô hấp khó khăn.
Mọi trao đổi ánh mắt với , Thái tử đưa mắt quét qua, hiệu đừng nóng nảy.
Giang phu nhân xong, trong mắt liên tục lóe lên dị quang, nhanh chóng ảm đạm trở , đó là một con đường vô cùng gian nan, căn bản thể thực hiện .
Nàng thu tiếng lòng của , từng chữ rõ ràng đáp lời : “Ta từng nghĩ đến việc ngăn cản, tướng công ngày thường công vụ bận rộn, vui mừng đến nhường nào khi một tri kỷ bên cạnh , chỉ là hiểu Khương cô nương đang nghĩ gì, rõ ràng tướng công của đồng ý cưới nàng cửa , nàng còn hạ d.ư.ợ.c cho tướng công, cho dù tướng công của là Hộ bộ Thượng thư, nàng cũng cần vội vàng đến thế chứ.”
Một đoạn lời , thể hiện sự đại nghĩa của bản , vạch trần bộ mặt thật của Khương Ngữ Linh.
Khương Ngữ Linh mà vì nhắm quyền thế địa vị của Giang Tuần, thì lấy họ của nàng .
Ngoài vật ngoài , Giang Tuần còn gì hấp dẫn khác ? Chẳng lẽ Khương Ngữ Linh còn yêu làn da nhăn nheo, hình gầy gò, và thể lực còn chẳng bao nhiêu của ?
“Vậy thì cần thiết? Nếu là , thể lập tức xử lý .”
Vịt đến tay, thể để nó bay mất chứ.
“Lão nương tử nhà ngươi, thật là vô liêm sỉ, lời lẽ hổ như cũng .”
“Nếu là ngươi, ngươi sẽ đợi ?”
Người hỏi, cần nghĩ ngợi, lắc đầu : “Không.”
Đêm dài lắm mộng a.
Không nhanh chóng đưa miệng, thể yên tâm ?
Mọi bảy mồm tám lưỡi bàn tán, hề nghi ngờ Giang phu nhân dối, dù mắt thường cũng thể thấy, Giang Tuần thật sự hạ dược, Khương Ngữ Linh thật sự đợi nổi .
Bọn họ cũng hiểu, phận Hộ bộ Thượng thư thật sự cao thể với tới, bây giờ một con đường thăng tiến, đương nhiên nắm chặt thời cơ mà leo lên, nhưng hiểu thì hiểu, điều đó một chút cũng cản trở họ khinh bỉ nàng .
Khương Ngữ Linh đối diện với ánh mắt của bọn họ, trong lòng lạnh ngắt, nàng , nếu giải thích nữa, danh tiếng của sẽ tiêu tan, nàng mở miệng, định , phát một âm tiết lả lơi quyến rũ: “Ưm?”
“Khương Khương, Khương Khương.” Nụ hôn của Giang Tuần rơi cằm nàng, và xu hướng di chuyển xuống .
“Cứu !” Khương Ngữ Linh kêu cứu.
“Mau mau mau, đưa bọn họ trong!” Giang phu nhân dặn dò.
Nàng hận thể để Giang Tuần bêu , nhưng phu thê là một thể, Giang Tuần kết cục , nàng cũng tương tự.
Thế nhưng giờ phút đang cao hứng, Giang Tuần thể chịu đựng việc khác quấy rầy, gầm lên một tiếng "Cút ", tay dùng sức, kéo 'xoẹt' một tiếng, x.é to.ạc quần áo của Khương Ngữ Linh.
Mọi vội vàng lưng .
Mắt Tần Như Sơ cũng che , nàng bất mãn : “Che gì chứ, chẳng từng trải qua bao giờ. Nàng còn là tiểu thư khuê các gì nữa, một chút thì chứ?”
Đường Dĩ Khiêm trán đầy hắc tuyến: “Cô nãi nãi , nàng im miệng .”
Không thấy ở đây đông như ?
〖Giả dối đến tột cùng.〗 Tần Như Sơ thầm càu nhàu trong lòng, nhưng bề ngoài gì, bởi vì nàng , lời của nàng đúng là lọt tai, thôi , nàng cũng giả dối.
Không qua bao lâu, chân Tần Như Sơ đến mỏi nhừ, âm thanh dâm mỹ vẫn kết thúc, nàng khỏi hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
〖Giang Tuần thể lực đến thế ? Vậy mà thể duy trì … thật là lợi hại.〗
Đường Dĩ Khiêm đừng là bàn luận vấn đề mặt , dù là lén lút bàn bạc cũng thấy ngại ngùng, bởi vành tai ửng đỏ, cứng nhắc : “Ta .”
Hệ thống liền hiện : 〖Ta , , ít nhất đợi d.ư.ợ.c tính tiêu hết mới thôi.〗
Cằm Tần Như Sơ rớt xuống đất, nàng thầm lặng nhặt lên: 〖Vậy , Giang Tuân cứ thế triền miên... là do d.ư.ợ.c tính, chứ thể lực ?〗
Hệ thống liếc nàng một cái, như thể nàng đang hỏi một câu ngớ ngẩn: 〖Bằng thì ? Nàng cũng xem Giang Tuân bao nhiêu tuổi , còn là một văn quan, đủ khí lực chống đỡ lâu đến ?〗
Tần Như Sơ vuốt cằm : 〖Khương Ngữ Linh dám hạ loại mãnh d.ư.ợ.c cho Giang Tuân, chẳng lẽ sợ kích thích quá độ, lỡ một cái thì tiêu đời ?〗
Hệ thống: 〖Nàng một con mà, há chẳng đến mấy ? Giang Tuân lớn tuổi , nàng sợ d.ư.ợ.c thông thường hiệu nghiệm, nên mới trực tiếp hạ mãnh dược.〗
Tần Như Sơ: 〖Tuyệt vời, thật sự , Giang Tuân tỉnh dậy sẽ .〗
Hệ thống cảm thấy ký chủ của nó sở thích vô cùng xa, nó sẽ rằng nó cũng , nó chỉ thuận theo lời nàng : 〖Chốc lát sẽ thôi.〗
Những vốn định rời , thấy cuộc đối thoại giữa một một hệ thống, nán . Bọn họ sẽ thừa nhận bản sở thích , chỉ là ở canh chừng đồng liêu, vạn nhất bất trắc gì thì ?
Nửa canh giờ trôi qua.
Giang Tuân vẫn đang cần mẫn cày cấy.
Tần Như Sơ tiếng dâm mỹ đến mức lỗ tai như đóng kén, nhịn chất vấn hệ thống: 〖Đây chính là cái 'chốc lát' ngươi ?〗
Hệ thống: 〖Chẳng lẽ ? Mới chỉ nửa canh giờ thôi, một ngày, một tháng, một năm, tính là chốc lát ?〗
Tần Như Sơ: “...” Nàng tạm thời chuyện với nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vua-ly-hon-xong-phu-quan-doc-duoc-tieng-long-ta-roi-hoang-hot/chuong-62-bi-bat-gap.html.]
Lại qua thêm nửa canh giờ, Giang Tuân cuối cùng cũng dừng , ánh mắt dần trở nên thanh minh, “ầm” một tiếng, hai tay buông lỏng, chống đỡ nổi thể, ngã nhào lên Khương Ngữ Linh.
Khương Ngữ Linh hành hạ lâu như , sớm như một con cá c.h.ế.t, đè cũng chỉ khẽ rên một tiếng, nhúc nhích.
Giang Tuân cảm thấy lạnh toát, như thể mặc quần áo, đó cúi đầu xuống, hét lên một tiếng, lăn khỏi Khương Ngữ Linh, “Y phục , y phục của ?”
“Lão gia, y phục của ngài ngài xé nát .” Giang phu nhân bụng nhắc nhở.
Mặt mũi lẫn thể diện đều mất sạch , nàng cũng chẳng bận tâm nhiều nữa, cứ mặc kệ thôi.
Giang Tuân đoán tình hình, lòng nổi sát ý, lời của Giang phu nhân cho một chỗ để trút giận, chằm chằm nàng với ánh mắt âm hiểm: “Vậy nàng từ trong mang cho một bộ y phục ? Đồ ngu xuẩn.”
Tần Như Sơ ý tàn nhẫn ẩn giấu trong lời , chỉ cảm thấy tay ngứa ngáy, đ.á.n.h : 〖Hắn ý gì? Đổ cho vợ ? Chuyện nàng gây , còn liêm sỉ ?〗
Giang phu nhân ngoài bênh vực , trong lòng mừng tủi, mừng là ngoài đều thương xót nàng, còn tướng công của nàng tàn nhẫn với nàng như . May , những năm qua nàng luyện thành bất động thanh sắc, nàng thản nhiên căn dặn bên cạnh: “Đi lấy cho lão gia một bộ y phục.”
Đây chính là lý do nàng căn dặn về lấy y phục, bên trong vốn , hà tất phiền phức đến ?
Nha khẽ cúi , chạy lấy cho Giang Tuân một bộ y phục.
Y phục của Khương Ngữ Linh thì nàng lấy, phu nhân căn dặn.
Giang Tuân cứng đờ tiếp nhận, nhanh nhẹn mặc xong nội y, dùng áo ngoài quấn lấy Khương Ngữ Linh. Thật tình, mặc kệ nàng , nhưng Tần Như Sơ cùng đám đều ở đây, nếu thật sự màng, tuyệt đối sẽ đàm tiếu. Hắn đủ hổ , cần thêm một câu chuyện để thiên hạ đồn thổi.
đưa Khương Ngữ Linh trong, Giang Tuân liền vội vã rời , bóng lưng thể là tháo chạy tán loạn.
Tần Như Sơ cùng nhóm cũng ai về nhà nấy.
Trong xe ngựa.
Tần Như Sơ thỉnh thoảng liếc mắt Đường Dĩ Khiêm.
Đường Dĩ Khiêm chút bất đắc dĩ thở dài: “Muốn hỏi gì thì hỏi .”
Tần Như Sơ ngay ngắn, dáng vẻ hiếu kỳ: “Chàng chức Thượng thư của Giang Tuân còn giữ ?”
Xảy tai tiếng lớn như , thể coi là vết nhơ của Giang Tuân, mà quan viên là thể diện của triều đình, dung thứ một chút tỳ vết nào.
Đường Dĩ Khiêm hỏi ngược : “Vậy Sơ Sơ là giữ giữ ?”
Tần Như Sơ phớt lờ cách xưng hô của , nắm chặt nắm đ.ấ.m : “Đương nhiên là hy vọng giữ , để xem rõ chân diện mục của bạch nguyệt quang .”
Nàng dám khẳng định, một khi còn là Thượng thư, Khương Ngữ Linh tuyệt đối sẽ vứt bỏ .
Đường Dĩ Khiêm Tần Như Sơ dáng vẻ căm thù cái ác, trong lòng thở dài, thật nên để Thái tử cùng những khác xem xem, một như , thể ác tâm, nàng chẳng qua chỉ nữ tử thiên hạ đều cuộc sống hơn mà thôi, xoa đầu nàng : “Vậy thể khẳng định với nàng, giữ .” Thánh thượng trọng tình, Giang Tuân vì bạch nguyệt quang, dám lung lay địa vị chính thê nguyên phối, đây là điều Thánh thượng tuyệt đối thể dung thứ. Con thể háo sắc, nhưng thể vô lương tâm.
Đường Dĩ Khiêm đoán sai, ngày hôm , liền Ngự sử hặc tội Giang Tuân, rèm the sửa, khi dễ chính thê, Lão hoàng đế xong nổi trận lôi đình, lập tức cách chức .
Tần Như Sơ xem thấy hả hê, đáng đời, loại tôn trọng chính thê, phát đạt chê bai chính thê, đáng đời từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Sau khi bãi triều.
Tần Như Sơ đang định về phía trị sở mới sửa chữa xong, hệ thống đột nhiên : 〖Ký chủ, các tiểu đồng bọn của đang đợi ở cổng cung.〗
Tần Như Sơ rẽ một cái, ngoài: 〖Là ai ?〗
Vừa khỏi cổng cung, nàng thấy Cương ca, Dũng ca, Lỗi ca, Cường ca cùng bọn họ, mặt nàng nở nụ rạng rỡ, nhảy nhót chạy về phía bọn họ: “Sao đến sớm ? Ta bảo các ngươi buổi chiều hãy đến ?”
“Hây, nhà tiền đồ , bọn há chẳng đến xem ?” Cương ca .
Dũng ca phụ họa: “Phải đó, bọn đến đón tan .”
Bọn họ còn từng thấy nàng mặc quan phục bao giờ, nay xem , thật , một chút cũng thua kém các nam nhi .
Lỗi ca điều Dũng ca : “Sơ , bộ quan phục là đặc biệt may đo cho ? Muội mặc lên thật .”
Hắn thật sự vui mừng cho Tần Như Sơ, tuy nàng , nhưng bọn họ , nàng về nhà chắc chắn sống , chỉ cần những tiếng đồn ngoài là đủ hiểu. Nếu Tướng quân phủ thật sự quan tâm nàng, dung túng những lời đồn đãi bất lợi về nàng tồn tại? Huống hồ nàng vốn hiểu đạo lý ơn, như nếu nàng sống , nhất định sẽ đón bọn họ đến khách, đón là bởi vì nàng cũng chỉ là khách, nàng tự chủ .
Tần Như Sơ xoay một vòng mặt bọn họ: “Đẹp ? Thánh thượng sai may đo cho cả đêm đó, vốn tưởng cơ hội cho các ngươi xem , ngờ các ngươi đặc biệt đến đón tan , thì tự nhiên khoe khoang một phen .”
Nàng cố ý như , nàng bọn họ quan tâm nàng, nên nàng cho bọn họ , nàng sống , sẽ càng hơn.
“Thời gian việc đến ? Muội việc .” Cường ca giục nàng.
Bọn họ đến để chậm trễ nàng việc.
Mèo con Kute
Tần Như Sơ vỗ trán: “Các ngươi đợi một chút, xin nghỉ.”
Không đợi bọn họ trả lời, nàng chạy về phía trị sở. Bốn căn bản kịp ngăn nàng .
“Thế thì bây giờ?” Cương ca .
Biết đến .
Dũng ca vỗ vai : “Không , Sơ chừng mực.”
Hai còn gì, nhưng đều định đợi Tần Như Sơ ngoài thì sẽ giáo huấn nàng một trận.
Không đợi bao lâu, Tần Như Sơ ngoài, mặt nàng mang theo ý nhẹ nhàng với bọn họ, “Đi thôi, đưa các ngươi đến nơi ở .”
Cửa hàng vàng bạc bàn giao xong, bọn họ cũng huấn luyện xong, tiếp theo chỉ chờ khai trương.
“Sơ , thật cần cố ý xin nghỉ , bọn đợi một chút cũng chẳng .” Lỗi ca .
Cường ca: “Phải đó, bọn đợi một chút cả, vạn nhất chọc giận thượng cấp của thì .”
Không ai thích thuộc hạ xin nghỉ, đặc biệt là thuộc hạ mới, bọn họ nàng gây khó dễ.
“Yên tâm , thượng cấp của là , chắc chắn sẽ giận .” Tần Như Sơ an ủi bọn họ.
Lúc , phía truyền đến một giọng nữ trong trẻo: “Tâm Bảo, tiệc sinh thần của mời tất cả các công tử kinh thành, thật ?”
“Đương nhiên là thật.” Tần Tâm Bảo kiêu ngạo : “Hôm đó là lễ cập kê của , cha long trọng đến thì long trọng đến đó, nên đặc biệt mời tất cả các công tử kinh thành đến chúc mừng cho .”
Chủ yếu là chọn rể, lễ cập kê là thể kết hôn .
“Vậy hôm đó chúng nhất định trang điểm thật . , Tâm Bảo, sẽ mời tỷ tỷ của chứ?”
“Mời nàng gì? Một kẻ nhà quê, nàng xứng ?”
“Nay khác xưa , nàng giờ quan .”
“Thật Thánh thượng trúng nàng cái gì, mặc kệ, nếu mời nàng , thì cứ để nàng một bàn riêng.”