Vừa ly hôn xong, phu quân đọc được tiếng lòng ta rồi hoảng hốt - Chương 59: Bạch nguyệt quang lòng dạ đen tối ---
Cập nhật lúc: 2025-10-25 14:27:42
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hệ thống: 〖Ký chủ thật thông minh, nàng khi Giang Tuân trở thành Hộ Bộ Thượng thư liền bắt đầu hối hận, lúc gả cho , đặc biệt là khi hậu viện Giang Tuân chỉ một phu nhân, thất, càng hối hận hơn. Nàng nếu gả cho Giang Tuân, giờ đây là Thượng thư phu nhân, nào còn cần ở biên cương chịu khổ? Lúc , những chuyện nàng bại lộ, nàng dứt khoát thì thôi, thì tới cùng, cầm hưu thư rời . Nàng , bảo dưỡng , nhan sắc vẫn còn, thế nên nàng định quyến rũ Giang Tuân. Nàng rõ, thứ mới là nhất. Giang Tuân từng nàng , thế nên trong lòng chắc chắn một góc dành cho nàng . Nàng chỉ cần lợi dụng đoạn tình cảm thời niên thiếu , chắc chắn thể lên vị trí Giang phu nhân.〗
Tần Như Sơ nhất thời nên bày biểu cảm gì mặt, chỉ cảm thán rằng: 〖Sự thật chứng minh, nàng phân tích vô cùng chính xác, hơn nữa bây giờ chuyện thành công một nửa .〗
Hệ thống: 〖 chứ , Khương Ngữ Linh ngay cả bản cũng ngờ, chuyện thuận lợi đến . Vốn dĩ nàng định tiên về kinh thành, giả vờ tình cờ gặp gỡ, tiên ôn chuyện xưa, bạn bè bình thường một thời gian, từ từ khơi gợi tình cảm của Giang Tuân đối với , đó mới tay. Nào ngờ, Giang Tuân nhớ mãi quên nàng , vị trí của nàng trong lòng còn quan trọng hơn nàng nghĩ. Thế nên, nàng định thả tay , một trận lớn.〗
Tần Như Sơ mà thấy thoải mái trong lòng, nhíu mày : 〖Nàng định gì?〗
Hệ thống: 〖Trước đây ? Nàng định mời Giang phu nhân xem một màn kịch , khiến nàng đối mặt với thế giới tàn khốc. Trong mắt và trong lòng Giang Tuân tràn ngập hình bóng bạch nguyệt quang của , hận thể giờ phút nào cũng thấy nàng . Thế nên mỗi ngày tan ca liền đến trạch viện của bạch nguyệt quang. chỉ , từng gì, bởi vì trong lòng , Khương Ngữ Linh là bảo bối quý giá nhất thiên hạ, nỡ mạo phạm nàng . Bước cuối cùng nhất định giữ đến đêm động phòng hoa chúc, đây mới là sự tôn trọng lớn nhất đối với nàng . Khương Ngữ Linh nghĩ trái ngược với , nàng chỉ nhanh chóng xác lập mối quan hệ của hai , sớm lên vị trí Giang phu nhân. Thế nên nàng đặc biệt sai nha đến tiệm t.h.u.ố.c mua loại t.h.u.ố.c mê mạnh nhất, cho thức ăn, định lát nữa khi Giang Tuân đến thăm nàng sẽ cho ăn, gạo nấu thành cơm, xong chuyện, để Giang phu nhân đến bắt gian...〗
Giang Tuân trợn tròn mắt, thể nào. Ngữ Linh từng nghĩ đến việc gả cho , nếu cưỡng ép giữ nàng đó, nàng từ lâu , thể loại chuyện ? là càn.
Tần Như Sơ đảo mắt láo liên: 〖Quá đáng thật, thể ức h.i.ế.p Giang phu nhân như ? Chúng giúp nàng .〗
Hệ thống: 〖...Ký chủ, đừng quá giả dối, ăn dưa tại chỗ thì cứ thẳng.〗
Hà tất tự che đậy ? Nó khinh bỉ nàng.
Tần Như Sơ thẹn quá hóa giận: 〖Ngươi năng như dễ đ.á.n.h đó ?〗
Hệ thống nghịch ngón tay: 〖Trước đây , nhưng bây giờ .〗
Tần Như Sơ: 〖Cút , bây giờ chuyện với ngươi.〗
Hệ thống khinh bỉ nàng: 〖Ký chủ, ngươi cũng quá nhỏ nhen , chẳng qua chỉ một câu thật, ngươi giận dữ, còn tể tướng nữa ?〗
Nếu thì từ bây giờ hãy bắt đầu rèn luyện lòng , thể đựng nổi thuyền bè thì tể tướng cái gì?
Tần Như Sơ nắm chặt nắm đấm: 〖Ngươi nữa, ngươi nữa, đ.á.n.h ngươi tin ?〗
Hệ thống: 〖Có bản lĩnh thì ngươi tới đây.〗
A a a a, tức c.h.ế.t , nó chẳng qua chỉ dựa việc hình thái, nàng gì nó, nên gì thì ư, Tần Như Sơ phẫn nộ đến mức bất lực.
Những khác trao đổi ánh mắt, ăn dưa tại chỗ, bọn họ cũng .
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến khi tan ca, tất cả hẹn mà cùng xúm gần Giang Tuân.
"Làm gì, gì thế?" Giang Tuân tức giận.
Thật sự coi là hiền lành ? Để mặc bọn họ xem trò vui của ư?
"Cùng đường, cùng đường, cùng cho náo nhiệt." Nhị hoàng tử tươi .
Cuối cùng cũng đến lượt ăn dưa của khác , thế nào là phong thủy luân chuyển, đây chính là nó.
Hộ Bộ Thượng thư oán trách Nhị hoàng tử, nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , Nhị hoàng tử c.h.ế.t bao nhiêu . Phủ của và phủ Nhị hoàng tử căn bản cùng một con phố, cùng đường cái quái gì. Muốn xem trò vui thì cứ thẳng.
“Giang đại nhân xem cùng chúng , là ý kiến gì với bọn chăng?” Thái tử vỗ vai hỏi.
Giang Tuần giật : “Không , tuyệt đối .”
“Vậy thôi.” Thái tử hiệu dẫn đường.
Hắn nóng lòng hóng chuyện, bởi náo nhiệt của khác, thực sự đáng xem.
Tần Như Sơ thò đầu quanh, lén lút theo phía : Ta ngờ nhiều cùng đường với Giang Tuần đến , điều tiện cho .
“Đi cho tử tế.” Đường Dĩ Khiêm vỗ lưng nàng.
Tần Như Sơ đang dồn hết sự chú ý phía , bất ngờ vỗ một cái, sợ đến mức nhảy dựng lên ba thước: “Chàng gì ?”
Người dọa , dọa c.h.ế.t đó, ?
Có lời thì cứ thẳng, động tay động chân như , thể thống gì?
Đường Dĩ Khiêm ngờ nàng phản ứng mạnh đến thế, khóe miệng giật giật, chút bất đắc dĩ : “Ta còn hỏi nàng gì .”
Làm cái vẻ đó, khác thấy điều bất thường .
Tần Như Sơ đương nhiên thể cho , nàng theo Giang Tuần để hóng chuyện của , vì nàng cố ý vẻ thẹn thùng : “Ta gia nhập bọn họ.”
Vì để quang minh chính đại hóng chuyện, thật sự hao tâm tổn trí.
Đường Dĩ Khiêm đỡ trán, thể gì đây, chỉ đành chiều nàng thôi, “Muốn gia nhập thì cứ ung dung tiến lên.”
Nói đoạn, nắm tay nàng, chen giữa đám đông.
Giang Tuần thấy hai liền râu dựng ngược, mắt trừng trừng, quá đáng, thực sự quá đáng, chuyện đều do Tần Như Sơ khơi mào, giờ nàng voi đòi tiên, lén lút theo đủ thỏa mãn nàng, chuyển sang quang minh chính đại theo, thể bắt nạt như .
Đường Dĩ Khiêm hữu ý vô ý che khuất tầm của Tần Như Sơ, liếc mắt cảnh cáo Giang Tuần, đừng để lộ sơ hở.
Giang Tuần nghẹn đến mức suýt phun máu, cam tâm tình nguyện thu hồi ánh mắt.
Đi nửa đường, tản , bọn họ đ.á.n.h rắn động cỏ, phá hỏng kế hoạch của Khương Ngữ Linh, lúc đó sẽ chẳng còn náo nhiệt để xem nữa.
Ở nơi ai thấy, bọn họ lén lút tụ tập , về phía nơi Giang Tuần “kim ốc tàng kiều”.
Bọn họ cố ý theo Tần Như Sơ.
Ngoài việc Khương Ngữ Linh phát hiện, bọn họ cũng Tần Như Sơ phát hiện.
Tưởng tượng thì đẽ, hiện thực tàn khốc, Hệ thống quét qua phát hiện sự tồn tại của bọn họ.
Tần Như Sơ khó hiểu cảnh giác: Bọn họ theo gì?
Chẳng lẽ phát hiện sự bất thường của nàng? Không thể nào chứ? Nàng bất cẩn đến thế chứ?
Hệ thống: Đừng hoảng, bọn họ cũng là xem náo nhiệt thôi.
Tần Như Sơ ồ một tiếng, trong lòng thả lỏng, nàng hỏi bọn họ vì , các đại thần cài cắm thám tử phủ khác chẳng chuyện bình thường ? Giống như các quốc gia cài cắm gian tế cho .
Cứ như , ai phiền ai mà đến nơi Giang Tuần “kim ốc tàng kiều”.
Tần Như Sơ trái , tìm kiếm chỗ ẩn nấp, nếu cách xa như , giọng sẽ rõ, cửa chính đóng chặt, cũng thấy gì, hóng hớt kiểu gì đây? Thà trực tiếp về còn hơn.
Ánh mắt nàng dừng một cây đại thụ cách đó xa, sống bao nhiêu năm, cành lá sum suê, đổ bóng râm xuống nửa con phố, hình nhỏ bé của nàng ẩn trong đó, tuyệt đối sẽ khác phát hiện.
Chọn nó .
Tần Như Sơ chạy lạch bạch đến, tay sờ lên cây, đang chuẩn trèo lên thì đầu nàng đột nhiên một bóng đen bao phủ.
Nàng đột ngột ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú đoan chính của Thái tử hiện rõ trong mắt nàng, một khuôn mặt trai tuấn tú, thế nhưng trong mắt Tần Như Sơ lúc , thế nào cũng thấy đáng ghét.
Hắn hì hì với Tần Như Sơ : “Đa tạ Tần đại nhân cung cấp một chỗ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vua-ly-hon-xong-phu-quan-doc-duoc-tieng-long-ta-roi-hoang-hot/chuong-59-bach-nguyet-quang-long-da-den-toi.html.]
Không đợi Tần Như Sơ trả lời, bay vút lên cây.
Tần Như Sơ: “…” Không hì hì nổi.
Thôi , ai bảo là Thái tử? Quân thần c.h.ế.t, thần thể c.h.ế.t, quân cướp vị trí của thần, thần dám nhường, nàng nhịn.
May mà cây lớn, nhiều chỗ, nàng vẫn thể trốn đó.
Nghĩ , nàng tư thế trèo, ngờ đỉnh đầu một mảnh bóng tối bao phủ.
Nàng dự cảm chẳng lành, cứng đờ ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt cũng đang hì hì của Nhị hoàng tử: “Đa tạ Tần đại nhân cung cấp một chỗ .”
Dứt lời, bay vút lên cây, trong nháy mắt biến mất mặt Tần Như Sơ.
Tần Như Sơ: “…” Chẳng hì hì nổi một chút nào.
Bị cướp mất chỗ đến hai , Tần Như Sơ vô cùng tức giận, nàng do dự nữa, tay chân cùng dùng trèo lên, nàng tin, còn thể cướp mất thứ ba.
Giây tiếp theo, đỉnh đầu nàng một mảnh bóng tối bao phủ, đợi nàng rõ, đối phương biến mất dấu vết, đó, một mảnh bóng tối khác bay tới.
Tần Như Sơ đây là mảnh bóng tối thứ mấy bao phủ xuống, đếm , đếm .
Nàng chỉ , cả cái cây, còn một cành nào , tất cả đều chiếm hết.
Nhìn một cái, là .
Những kẻ súc sinh , đến một chỗ cũng chừa cho nàng.
Nàng hận bọn họ.
Toàn là cầm thú.
Hệ thống: Ký chủ, nàng nhanh lên , vở kịch sắp bắt đầu .
Tần Như Sơ: Chẳng lẽ ? Chẳng lẽ xem ? Vấn đề là còn chỗ nào nữa?
Tổng thể leo tường chứ?
Nàng thì thể trèo lên , nhưng vấn đề là dễ phát hiện, đến lúc đó nàng hoảng sợ ngã xuống thì ? Tổng thể vì xem náo nhiệt mà biến thành tàn tật chứ.
Hệ thống: Ta , , một vị trí quan sát nhất, đảm bảo nàng rõ, hơn nữa còn rõ chuyện.
Tần Như Sơ: Ở , đừng nhảm, nhanh .
Hệ thống: Nàng cứ thẳng về phía , một thước một lỗ chó, nàng chui , trốn trong bụi cỏ…
Tần Như Sơ ngắt lời nó: Ngươi bảo chui lỗ chó?
Nó mà bảo một đoan trang như nàng chuyện đoan trang như .
Hệ thống: Ngoài đó còn chỗ nào khác, nàng cứ chui .
Tần Như Sơ: …Đây là cái vị trí quan sát nhất mà ngươi .
Mèo con Kute
Hệ thống: Nàng cứ rõ, rõ .
Nó thực sự nên ăn mừng vì thực thể, nếu nàng nhất định sẽ bóp nát nó, Tần Như Sơ đầy sát khí nghĩ.
“Khụ khụ.” Tiếng ho truyền từ đầu xuống.
Tần Như Sơ ngẩng đầu, thấy khuôn mặt tinh xảo như tranh thủy mặc của Đường Dĩ Khiêm, khỏi : “Sao ở đó? Không đúng, hỏi, cũng ở đó?”
Đường Dĩ Khiêm vẻ mặt mờ mịt: “Ta , thấy bọn họ lên, cũng lên thôi.” Hắn vế , nhưng Tần Như Sơ hiểu , nàng tin một chữ nào, giả ngây giả dại gì, một tinh ranh như , nàng nghiến răng nghiến lợi : “Chàng chiếm mất chỗ của ?”
“A, là chỗ của nàng? Trên đó tên nàng ?” Đường Dĩ Khiêm càng thêm mờ mịt.
Tần Như Sơ: “…” Nàng thể , là nàng phát hiện ?
“Nàng cùng một cành cây ?” Đường Dĩ Khiêm mời.
Tần Như Sơ cành cây đang , khá to và chắc chắn, thể chứa hai , vì nàng nhắm mắt : “Muốn.”
“Thấy nàng miễn cưỡng như , là thôi .” Đường Dĩ Khiêm vẻ nàng đừng khó nữa.
“Thôi cái gì mà thôi? Mau đưa lên.” Tần Như Sơ hung tợn .
“Sao nàng hung dữ ?” Đường Dĩ Khiêm bay xuống, ôm lấy eo nàng, mũi chân khẽ chạm đến cành cây.
Tần Như Sơ: Hệ thống, ngươi thật sự thể giống như trong phim, trực tiếp truyền khinh công cho ?
Như nàng sẽ cần vất vả luyện tập mà vẫn khinh công, sảng khoái vô cùng.
Hệ thống lạnh một tiếng, đả kích nàng thương tiếc: Ký chủ, nàng vẫn nên tranh thủ thời gian hóng chuyện, hóng xong thì sớm về nhà, sớm tắm rửa ngủ , trong mơ cái gì cũng .
Tần Như Sơ cam chịu yếu thế: Đồ vô dụng, ngay cả chuyện nhỏ cũng , cần ngươi gì?
Hệ thống im lặng, như thể một ông lão đang điện thoại tàu điện ngầm, nó là một hệ thống hóng chuyện, ngoài hóng chuyện còn thể gì? Nàng vọng tưởng từ nó mà năng lực, hơn nữa còn là năng lực cần lao động mà , nàng vô lý quá ?
Tần Như Sơ thấy nó chọc cho nên lời, cảm thấy thắng, như uống nước đá giữa ngày hè oi ả, sảng khoái, nàng nét mặt thư thái trong nhà.
Khương Ngữ Linh đang đùi Giang Tuần, dáng yêu kiều dựa lòng , tay cầm một chén rượu: “Giang Giang, đây là rượu đặc biệt mua cho đó, uống một ngụm thôi mà, chỉ một ngụm.”
Giang Giang, là tên mật nàng đặt cho Giang Tuần, còn tên mật Giang Tuần đặt cho nàng là Khương Khương, hai chữ khác nhưng gọi lên giống khiến bọn họ cảm giác phân biệt ngươi, mật khăng khít.
Giang Tuần thể uống chút nào, đẩy chén rượu : “Uống rượu , bà xã ở nhà ầm lên mất.”
Ngoài cửa bao nhiêu đang , dám uống? Không là tin Khương Ngữ Linh, mà là bọn họ xem náo nhiệt.
Khương Ngữ Linh sợ Giang Tuần manh mối, dám khuyên nữa, đặt chén rượu xuống, gắp một miếng thịt: “Vậy ăn chút đồ ăn , vất vả cả ngày, nhất định đói .”
“Không, …”
Vừa mới mở miệng, Khương Ngữ Linh nhét thức ăn miệng : “Không từ chối, đây là do vất vả đó.”
Trong đầu Giang Tuần đột nhiên xuất hiện hai chữ “hạ dược”, đó bật , mà tin lời Tần Như Sơ , Khương Khương là thế nào, ai rõ hơn , nàng thể hạ d.ư.ợ.c chứ?
Nhai nuốt hai cái, ăn hết món ăn, đừng , mùi vị khá ngon, tay kìm ôm lấy eo Khương Ngữ Linh, siết chặt, mặt đầy hạnh phúc : “Sau phúc .”
Tài nấu nướng của nàng như , hưởng lợi chẳng là ?
Khương Ngữ Linh trong lòng vui, nàng đường đường là đích nữ Quốc Công phủ, bao giờ từng bếp, dù Tín Quốc Công phủ suy tàn, nàng vẫn là chủ mẫu Hầu phủ, ăn gì đều sẵn bưng đến mặt, cần tự tay động ?
Lão già mà nàng tự tay cho ăn, đúng là xí mà tưởng bở, nhưng nàng ngu đến mức chống đối , mà : “Ngon , ăn nhiều chút.”