Vừa ly hôn xong, phu quân đọc được tiếng lòng ta rồi hoảng hốt - Chương 41: Sao gia ---

Cập nhật lúc: 2025-10-25 14:26:22
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hầu phu nhân ý nghĩa mặt bà , trong mắt đầy vẻ châm biếm, nếu bà chút ý thức ruột của nàng, thì thể tàn nhẫn đối xử với nàng như ?

 

“Ngươi điếc ? Không rõ lời ?”

 

Họ đối xử với nàng như , còn tưởng nàng sẽ như đây đối xử với họ, đang nghĩ cái gì thế?

 

Liễu lão phu nhân vẻ mặt nghiêm túc của Hầu phu nhân, những lời sắc bén của nàng, một cảm giác khủng hoảng nảy sinh. Đứa con gái vốn luôn lời bà nhất hình như thoát khỏi sự kiểm soát của bà. Không, bà cho phép, nó từ bụng bà chui , thì nó là vật sở hữu của bà , bà cho phép nó suy nghĩ riêng, lời hành động của nó đều theo bà .

 

Mèo con Kute

đau khổ Hầu phu nhân: “Ta thấy ngươi là bức c.h.ế.t .”

 

Vừa liền xông tới đ.â.m đầu bức tường bao.

 

Hầu phu nhân lạnh lùng , ngay cả một cái giơ tay ngăn cản cũng . Mẹ nàng chính là như , nàng lời, bà liền sống c.h.ế.t. Nàng, sợ bà xảy chuyện, mỗi đều thỏa hiệp. Giờ nghĩ , bà c.h.ế.t? Rõ ràng là dùng thủ đoạn để khống chế nàng. Nàng hiểu rõ chuyện, bèn bình thản : “Ta sẽ giúp ngươi thu liễm thi thể.”

 

Liễu lão phu nhân từng nghĩ Hầu phu nhân hề ngăn cản, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đành cứng rắn đ.â.m đầu tường: “Được lắm, c.h.ế.t cho ngươi xem! Ngươi nhớ kỹ, là ngươi bức c.h.ế.t , dù hóa thành quỷ, cũng sẽ buông tha cho ngươi.”

 

biến thành lệ quỷ, ngày ngày quấn lấy nàng.

 

Hầu phu nhân từ chối chịu oan, nàng dùng giọng rành mạch, cứ phản bác: “Không chính ngươi c.h.ế.t ? Thật sự kẻ chủ mưu, thì cũng nên là . Nếu tiền đồ, các ngươi cần lừa gạt hồi môn của ? Đương nhiên, thấy tiền đồ, tất cả là vì ngươi quá nuông chiều , nỡ dạy dỗ tử tế , cho nên chính xác, ngươi là chính hại c.h.ế.t, trách thì trách chính ngươi.”

 

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Liễu lão phu nhân một tràng lời của Hầu phu nhân cho tức nghẹn, một thở nổi, mềm nhũn ngã xuống đất.

 

Hầu phu nhân tặc lưỡi một tiếng: “Ngay cả một câu thật cũng lọt tai ? Tính khí thật lớn.”

 

“Tỷ tỷ, tỷ thật sự chọc tức c.h.ế.t mẫu ?” Liễu Dữ Chu một tay vuốt lưng Liễu lão phu nhân, ngừng giúp bà thuận khí.

 

Hắn Liễu lão phu nhân là nhất đời với , cho nên nếu ai đó mong Liễu lão phu nhân sống lâu trăm tuổi, thì đó nhất định là . Nhìn Liễu lão phu nhân Hầu phu nhân chọc tức đến mức hấp hối, lòng g.i.ế.c nàng.

 

Hầu phu nhân cũng sợ Liễu lão phu nhân chuyện may, vì nàng liền chuyển đề tài: “Hồi môn của , mang .”

 

Nàng thể để cho họ, hơn nữa tiền họ tiêu, còn trả đủ cho nàng.

 

Liễu lão phu nhân hồn thấy câu , mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu. Bà c.ắ.n lưỡi một cái, cơn đau giúp bà tỉnh táo: “Nghi nhi, xin , hồi môn của con tiêu hết . Ta tự với con, cắt thịt trả con ?”

 

tin, nó thực sự thể cắt thịt bà .

 

Muốn mang hồi môn , .

 

Đồ tay bà , chính là của bà .

 

“Mẫu đùa , nữ nhi nào dám đòi thịt của ? Không trả nổi thể dùng vật khác thế chấp mà, tòa trạch viện cũng khá đáng giá, phần còn thì cứ để từ từ trả.” Hầu phu nhân quanh .

 

“Tỷ tỷ, trả, thật giấu gì tỷ, vô năng, bán cái gì cũng lỗ cái đó, tỷ bắt trả đến kiếp cũng trả hết . Đệ thứ đáng giá nhất chính là cái mạng , là tỷ cứ lấy .” Liễu Dữ Chu nhắm mắt , vẻ mặc cho nàng xử lý.

 

“Không .” Liễu lão phu nhân ôm chặt Liễu Dữ Chu: “Ngươi c.h.ế.t , ?”

 

“Mẫu , hài nhi bất hiếu, ân nghĩa lớn lao của , hài nhi chỉ thể kiếp báo đáp.” Liễu Dữ Chu lóc .

 

Liễu lão phu nhân lắc đầu, bà kiếp , bà chỉ kiếp . Bà căm hờn Liễu Tụng Nghi: “Nếu ngươi dám g.i.ế.c ngươi, thì hãy bước qua xác !”

 

“Hắn một mạng hèn mọn, gì?” Hầu phu nhân đ.á.n.h giá Liễu Dữ Chu từ xuống : “Thật sự , thì về nhà công dài hạn, khi nào trả hết bạc thì khi đó rời .”

 

Cái gì mà kiếm bạc, tất cả đều là lấy cớ.

 

Chỉ cần chịu khó chịu khổ, thể kiếm tiền.

 

“Ngươi để ngươi công dài hạn?” Liễu lão phu nhân vẻ ngươi còn là .

 

Liễu Tụng Nghi dáng vẻ che chở đến mức đó, lòng như chích một cái, đau: “Không công dài hạn ? Vậy thì trả hồi môn cho .”

 

“Muốn hồi môn ư? Được thôi, bước qua xác mà lấy!”

 

Nàng xem thử, nó dám g.i.ế.c bà .

 

Đây là hồ đồ ngang ngược ? Tần Như Sơ Hầu phu nhân, nàng sẽ gì.

 

Hầu phu nhân vô cùng đơn giản và thô bạo, phất tay với hộ vệ: “Trói họ cho !”

 

“Ngươi gì?”

 

“Liễu Tụng Nghi, ngươi thật sự sát mẫu ?”

 

“Ngươi sợ ngàn chỉ trích ?”

 

Liễu phu nhân c.h.ử.i rủa ầm ĩ.

 

hộ vệ trói năm hoa, ngoài cái miệng thể động đậy , những chỗ khác đều nhúc nhích .

 

Liễu Dữ Chu cũng chịu chung đãi ngộ với bà , cũng c.h.ử.i rủa ầm ĩ, nhưng thấy ánh mắt nguy hiểm của Liễu Tụng Nghi, im lặng biến lời thành:

 

“Tỷ , tỷ mau thả .”

 

“Chúng mà c.h.ế.t, tỷ cũng sẽ chẳng yên , còn liên lụy cả hai cháu trai và cháu gái, đáng , đúng ?”

 

“Từ nay về sẽ dám nữa, cầu xin tỷ tha cho .”

 

“Ồn ào quá.” Liễu Tụng Nghi cảm thấy tai cho ong ong đau nhức, nàng nhíu mày : “Bịt miệng cho !”

 

“Vâng.” Hộ vệ cởi chiếc tất bốc mùi , tiến lên bịt miệng Liễu Dữ Chu.

 

Không chiếc tất của bao lâu giặt, mùi hôi xông lên khiến Liễu Dữ Chu dày cuộn trào, nước mắt giàn giụa, ô ô ô, sai , nên tham lam hồi môn của nàng, ngay khi nàng , nên nhanh chóng trả cho nàng .

 

Hộ vệ cũng bỏ qua Liễu lão phu nhân và Phương Thiên Thục, mỗi cũng một chiếc tất bịt miệng.

 

Liễu lão gia ngoài, may mắn thoát khỏi một kiếp.

 

Và trong thời gian , Liễu Tụng Nghi lệnh cho các hộ vệ khác: “Dọn sạch trạch viện cho !”

 

Không tiền đúng ? Vậy thì dùng đồ vật để bù.

 

“Rõ.”

 

Hộ vệ ùa trong.

 

Hộ vệ Liễu gia định ngăn cản, nhưng họ đối thủ của hộ vệ hầu phủ? Chỉ ba hai chiêu đ.á.n.h gục.

 

Từng món đồ giá trị mang , đặt lên xe ngựa, vận về hầu phủ.

 

“Ô ô ô.” Liễu lão phu nhân mắt tóe lửa cảnh , gì đó, nhưng miệng bịt kín.

 

Liễu Tụng Nghi dùng đầu ngón chân cũng đoán gì, “ bụng” khuyên nhủ: “Mẫu , vẫn nên an phận một chút, bằng chịu khổ là ngươi đó.”

 

“Phu nhân, tìm một đống khế đất !” Thị vệ cầm một chiếc hộp gỗ .

 

“Đưa xem.” Liễu Tụng Nghi vươn tay cầm lấy, mở , những khế đất, quả nhiên, đó là những cửa hàng hồi môn của nàng, chỉ điều tên chủ tiệm biến thành Liễu Dữ Chu.

 

sớm sự thật, nhưng khi thực sự thấy, nàng vẫn cảm thấy đau lòng.

 

Nàng đóng hộp : “Lát nữa theo đến nha môn thủ tục sang tên.”

 

Muốn đổi tên cửa hàng về tên của nàng, nhất định đến Thuận Thiên Phủ thủ tục sang tên. Tuy thể dùng quan hệ, nhưng đó là tốn tiền tốn nhân tình ? Đương nhiên là thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

 

Liễu Dữ Chu lắc đầu: “Ô ô ô.” Ta .

 

Liễu Tụng Nghi gật đầu: “Ta hiểu , ngươi tình nguyện, giờ phút cùng . Ngươi cần vội, đợi dọn xong đồ đạc sẽ .”

 

Liễu Dữ Chu t.h.ả.m thiết, , ý đó.

 

Liễu Tụng Nghi ghét bỏ : “Ta ngươi vui khi trả đồ cho , nhưng ngươi cũng thể động một chút là thế chứ, thể thống gì? Uổng cho ngươi còn là một nam nhân.”

 

Nàng là một nữ nhân, cũng sẽ động một chút là , còn chẳng bằng nàng.

 

Liễu Dữ Chu vốn dĩ bằng nàng, nhưng tiếc là miệng bịt kín, chỉ thể dùng ánh mắt tố cáo nàng, cho đến khi món đồ nội thất cuối cùng chuyển , Liễu Tụng Nghi mới cho nới lỏng miệng .

 

Không cách nào khác, đối mặt với chiếc tất bốc mùi, nàng thực sự tài nào đưa tay .

 

Liễu Dữ Chu tự do, lập tức : “Liễu Tụng Nghi, ngươi đối xử với chúng như , chắc chắn sẽ gặp báo ứng!”

 

“Báo ứng? Các ngươi còn chẳng gặp báo ứng, sợ cái gì?”

 

Kẻ ác là họ.

 

Nàng nhiều nhất cũng chỉ là trả thù.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vua-ly-hon-xong-phu-quan-doc-duoc-tieng-long-ta-roi-hoang-hot/chuong-41-sao-gia.html.]

“Bây giờ theo thủ tục sang tên.” Liễu Tụng Nghi dùng chiếc hộp gỗ vỗ vỗ lòng bàn tay.

 

“Ngươi !”

 

Hắn thể nào để nàng toại nguyện .

 

“Ngươi nhất nên ngoan ngoãn lời, nếu ngại giúp ngươi công bố chuyện ngoài.”

 

Nàng bây giờ còn là tỷ tỷ việc gì cũng thuận theo nữa. Nếu theo lời nàng , nàng ngại cho tất cả những gì.

 

Liễu Dữ Chu là trọng thể diện nhất, lời Liễu Tụng Nghi liền kinh hãi đáp: “Không, .”

 

Nếu thì coi như xong .

 

Tính toán hồi môn của tỷ tỷ, nếu chuyện truyền ngoài, ở kinh thành còn chỗ nào để lập ?

 

“Vậy nên, ngươi ?” Liễu Tụng Nghi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi.

 

“Ta .” Liễu Dữ Chu nghiến răng nghiến lợi .

 

Hắn coi như hiểu rõ, dù , Liễu Tụng Nghi cũng cách để biến cửa hàng thành của . Thà sảng khoái đồng ý còn hơn, ít nhất cũng thể giữ danh tiếng.

 

“Đi thôi.” Liễu Tụng Nghi cởi trói cho .

 

Hai cùng đến Thuận Thiên Phủ, khi , tất cả cửa hàng thuộc về Liễu Tụng Nghi.

 

Chỉ là một phần cầm cố.

 

Hơn nữa, những cửa hàng cầm cố là những cửa hàng vị trí cực , vô cùng kiếm lời.

 

Khi Liễu Tụng Nghi đang đau lòng, liền Liễu Dữ Chu : “Ta thể ?”

 

“Ngươi và nương hãy dọn đến trang viên của mà ở ?” Liễu Tụng Nghi lời kinh ngừng nghỉ.

 

“Ngươi gì?” Liễu Dữ Chu hoài nghi lầm.

 

“Ta để ngươi dọn đến trang viên của mà ở.” Liễu Tụng Nghi lặp một .

 

Tính tình của thể đổi nữa, thà rằng nàng giám sát còn hơn để cứ tính toán hết đến khác.

 

Nàng tin, mí mắt nàng, còn thể gây chuyện.

 

“Ta .” Liễu Dữ Chu từ chối.

 

Trang viên đều ở ngoại ô kinh thành, xung quanh vô cùng hoang vu, ngốc mới .

 

“Không do ngươi quyết định.” Liễu Tụng Nghi như : “Ngôi trạch viện ngươi đang ở bây giờ đều thành của . Nếu ngươi thì cứ ngủ ngoài đường .”

 

“Trạch viện thành của ngươi từ bao giờ?”

 

Nàng chỉ sang tên cửa hàng thôi ?

 

“Ngươi xem?” Liễu Tụng Nghi lấy hai tờ giấy, lượt là khế ước nhà và khế ước đất.

 

Liễu Dữ Chu tên Liễu Tụng Nghi đó, như sét đ.á.n.h ngang tai: “Ngươi gài bẫy ?”

 

“Phải đó.”

 

Chẳng lẽ chỉ tính toán nàng? Nàng đây gọi là gậy ông đập lưng ông.

 

“Ngươi ti tiện!” Liễu Dữ Chu phá miệng mắng chửi.

 

“Học từ ngươi đấy.” Liễu Tụng Nghi cẩn thận cất khế ước nhà và khế ước đất .

 

Liễu Dữ Chu vươn tay định cướp lấy, Liễu Tụng Nghi tránh : “Ngươi gì?”

 

Liễu Dữ Chu thấy cướp , bèn chuyển sang van xin: “Tỷ tỷ, tỷ trả chúng cho ?”

 

Hắn thật sự đến ngoại ô kinh thành ở.

 

Hơn nữa còn ở trang viên.

 

Ở trang viên là những tiện dân.

 

Hắn mới ở chung với bọn họ.

 

“Nghĩ lắm. Đừng quên ngươi còn nợ bạc, nếu đến trang viên việc thì ăn xin cho .” Liễu Tụng Nghi với giọng thể thương lượng.

 

“Ta, sẽ đến trang viên ở.” Liễu Dữ Chu cúi đầu , đáy mắt lóe lên sự phẫn hận.

 

Cứ đợi đấy, phụ trở về nhất định sẽ tính sổ với nàng.

 

Liễu Tụng Nghi đang nghĩ gì, dù cũng sợ, chỉ cần nàng tất cả là để uốn nắn tính tình của Liễu Dữ Chu, phụ nàng — luôn mong con thành rồng — nhất định sẽ giơ cả hai tay hai chân tán thành.

 

Nàng chuyện khác, dặn dò: “Ngươi về nhà hãy khuyên nương cho thật . Bảo nàng đừng gây náo loạn.”

 

“Muốn khuyên thì tự ngươi khuyên , khuyên .” Liễu Dữ Chu từ chối phối hợp.

 

“Thật ? Ta thấy ngươi còn thử mùi vị của tất bẩn.” Liễu Tụng Nghi hiệu cho thị vệ bên cạnh.

 

Thị vệ lập tức tiến lên, túm lấy Liễu Dữ Chu, Liễu Dữ Chu liền cầu xin: “Đừng, sai , chẳng chỉ là khuyên nương , ngươi yên tâm, nhất định sẽ khiến nàng ngoan ngoãn cùng đến trang viên ở.”

 

“Thế mới đúng chứ.” Liễu Tụng Nghi nở nụ hài lòng mặt.

 

Nàng dặn dò hai thị vệ giúp chuyển nhà.

 

Tần Như Sơ và Đường Dĩ Khiêm im lặng gần đó “ăn dưa”, thấy Liễu Tụng Nghi định lên xe ngựa, hai liền vội vàng tiến tới đỡ nàng.

 

Xung quanh bao , dù là diễn trò, nàng cũng bày vẻ hiếu thuận. Bằng , đến cũng sẽ bàn tán.

 

Liễu Tụng Nghi Tần Như Sơ một cái với ánh mắt phức tạp, miệng khẽ động, gì đó, cuối cùng gì.

 

Tần Như Sơ hiểu: 〖Nàng ý gì? Chẳng lẽ nàng hề đỡ nàng? Không chứ? Dù thế chăng nữa, chẳng cũng đỡ ? Lẽ nào chỉ cần biểu lộ một chút cam lòng trong lòng cũng ?〗

 

Liễu Tụng Nghi: “...” Nàng nghĩ thật nhiều.

 

Xe ngựa chạy một lúc, bỗng nhiên dừng .

 

“Sao nữa?” Liễu Tụng Nghi nhắm mắt hỏi.

 

Nàng đang nhắm mắt dưỡng thần.

 

Người đ.á.n.h xe cung kính đáp: “Bẩm phu nhân, Cấm quân đang chép tài sản, chặn mất đường .”

 

Sao chép tài sản? Tần Như Sơ ngửi thấy mùi “dưa”.

 

Hệ thống nhảy : 〖Bẩm Ký chủ, Trần Ngự Sử phán lưu đày, tài sản của tự nhiên giữ .〗

 

Trước chỉ lục soát địa khố, những nơi khác lục soát , huống hồ trạch viện cũng là tài sản, cũng tịch thu.

 

Tần Như Sơ vội vàng xuống xe: 〖Ta xem thử.〗

 

Công đức của nàng sắp tích lũy đủ một trăm , theo hệ thống thì một trăm thể thăng cấp, khi thăng cấp sẽ phúc lợi. Vì phúc lợi, nàng cũng cố gắng.

 

Đường Dĩ Khiêm cũng xuống xe theo. Liễu Tụng Nghi do dự một chút, cũng xuống xe.

 

Vừa xem trò vui, vì tâm lý báo thù, nàng cũng xem trò vui của khác.

 

Trần phủ.

 

Trần phu nhân khi Cấm quân đến lục soát dự cảm lành, nhưng nàng chỉ là một phu nhân hậu trạch, thể dò la gì, chỉ thể cầu trời phù hộ, gia đình an vượt qua kiếp nạn.

 

lão Thiên gia thấy lời cầu nguyện của nàng.

 

Lục soát lâu , Cấm quân bao vây Trần phủ.

 

Nhìn đứa con trai đang trong tã lót, Trần phu nhân đưa một quyết định, nàng một tay nhét con trai lòng nhũ mẫu: “Xuân Phân, ngươi hãy mang nó , ngươi chính là nương của nó, đây một ít ngân phiếu, ngươi hãy giữ cho thật , nuôi lớn nó, nhờ cả ngươi.”

 

“Phu nhân...”

 

“Mau , kịp nữa .” Nghe tiếng bước chân bên ngoài, Trần phu nhân đẩy Xuân Phân một cái.

 

“Phu nhân, bảo trọng.” Xuân Phân cầm lấy ngân phiếu, ôm đứa bé chạy về phía cửa .

 

 

Loading...