Vừa ly hôn xong, phu quân đọc được tiếng lòng ta rồi hoảng hốt - Chương 31: Cái kết của tên tra nam ---
Cập nhật lúc: 2025-10-25 14:26:13
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì hệ thống cũng ủng hộ , Tần Như Sơ nóng đầu xông lên, Đường Dĩ Khiêm nhanh hơn nàng một bước, vung một chưởng …
La Bác Thắng như quả bóng bay , va tủ thuốc, cùng tủ t.h.u.ố.c đổ ập xuống đất.
Thấy bộ dạng t.h.ả.m hại của La Bác Thắng, nỗi uất nghẹn trong lòng Lão Thái Phó giải tỏa, đầu còn choáng váng, mắt cũng còn mờ nữa, ông vung tay áo: “Chuẩn bút mực giấy nghiên!”
Ông cháu gái hưu thư.
Rể ở rể chỉ điểm là , nữ tử chủ, thể hưu thư, mà cần sự đồng ý của phu quân.
La Bác Thắng khó khăn lắm mới dậy từ đất, còn kịp thẳng lưng thấy câu , y hậm hực : “Hưu , còn ai cưới con gái ngươi nữa?”
Có tiền thế thì ? Vẫn thể đổi sự thật Vân Ánh Nghi là hàng qua sử dụng.
Ngay cả khi xuất giá, một nữ tử tái giá tìm chồng cũng dễ, huống chi là rể ở rể.
Vân Ánh Nghi cứ đợi mà sống cô độc đến già !
Lão Thái Phó nữa y chọc tức đến hoa mắt chóng mặt, ông hít sâu một , buộc bình tĩnh , đôi mắt đục ngầu chằm chằm La Bác Thắng, tràn đầy tinh quang : “Tát miệng !”
Nếu lời , thì cần miệng nữa.
“Dạ!”
Một tiểu tư dẫn hai hộ vệ bước tới, cần tiểu tư lệnh, hai hộ vệ mỗi một bên giữ chặt vai La Bác Thắng, cố định thể y.
“Bốp bốp bốp.”
Tiểu tư giơ tay lên, tả hữu khai cung, vung mặt La Bác Thắng.
Mọi chuyện xảy quá nhanh, nhanh đến mức những mặt tại hiện trường kịp phản ứng, nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng tát.
“A!”
Vi Mộ Vũ đột nhiên kêu lên một tiếng chói tai, lao đến ôm lấy đầu La Bác Thắng: “Không đ.á.n.h tướng công của !”
Trong riêng tư, Vi Mộ Vũ vẫn luôn gọi La Bác Thắng như , trong lúc cấp bách, nàng quên mất lời dặn của La Bác Thắng mà gọi .
Tiểu tư dừng tay, khó xử Lão Thái Phó.
“Dừng gì? Cùng đánh!” Lão Thái Phó ghét bỏ hai .
Hai kẻ , coi cháu gái ông như trò hề, còn tơ tưởng đến quyền thế địa vị của Thái Phó phủ, ông sẽ bỏ qua một ai.
Tiểu tư hiểu, mạnh mẽ vặn mặt Vi Mộ Vũ sang một bên, vung tay lên, bốp bốp bốp đ.á.n.h mặt nàng .
Chủ tử bảo đ.á.n.h mặt thì chỉ đ.á.n.h mặt, tuyệt đối đ.á.n.h chỗ nào khác.
“Ngươi buông nàng , bản lĩnh thì xông đây!” La Bác Thắng giãy giụa, nhưng thể giữ chặt, chỉ thể với vẻ mặt hung ác cảnh tượng .
“Vội gì, nhanh sẽ đến lượt ngươi thôi.” Tiểu tư tay ngừng nghỉ, tranh thủ trả lời y một câu.
La Bác Thắng: “…”
Vi Mộ Vũ chỉ thấy tàn ảnh của bàn tay, nàng cầu xin tha thứ, nhưng cằm giữ chặt, nàng thể nào mở miệng .
Cơn đau mặt ngày càng nhiều, ngay cả đầu cũng bắt đầu đau nhức.
Khi nàng nghĩ sắp c.h.ế.t ở đây, tiểu tư cuối cùng cũng dừng .
Vi Mộ Vũ buông tay , vô lực ngã gục xuống đất.
“Nương tử, nàng chứ?” La Bác Thắng lo lắng hỏi.
Đến nước , cũng cần giả vờ nữa.
Giả vờ cũng vô ích.
Sao thể , nàng đau c.h.ế.t chứ, há miệng , nhưng một chữ cũng thốt nên lời.
Thấy hai má Vi Mộ Vũ sưng như bánh bao, La Bác Thắng vẫn còn sợ hãi trong lòng, may mà đ.á.n.h y, y biến thành bộ dạng .
Không ngờ giây tiếp theo tiểu tư : “Được , đến lượt ngươi.”
Hắn mỉm La Bác Thắng, hai mắt như rõ: ngươi đang mong chờ, vui mừng ?
La Bác Thắng: “…” Y rút lời còn kịp ?
Tiểu tư mặc kệ y nghĩ gì, giơ bàn tay tát thẳng y.
La Bác Thắng là một đại trượng phu, dù cũng mạnh hơn Vi Mộ Vũ một chút, cộng thêm cằm giữ chặt, vì y thể ‘hát vang’, nhất thời, trong phòng chỉ thấy tiếng a a a a la hét.
Đánh đến mệt, tiểu tư cuối cùng cũng dừng , còn mặt La Bác Thắng thì thể nổi nữa .
Máu tươi rỉ từ vết thương da thịt, khiến khuôn mặt y trông vô cùng đáng sợ.
Lão Thái Phó hề hoảng sợ, ông từng bước đến mặt y, thưởng thức bộ dạng thê t.h.ả.m của y, tay khẽ nhấc, một tờ giấy chữ rơi xuống mặt La Bác Thắng.
“Hưu thư.”
La Bác Thắng hưu thư rơi xuống mắt, đồng tử co rút dữ dội, răng c.ắ.n chặt, lão thất phu, ngươi sỉ nhục như , sẽ tha cho ngươi.
Hận ý của y như thực thể, Lão Thái Phó dường như thấy từng luồng khí đen bốc từ y, đáy mắt lóe lên sát khí, kẻ thể giữ , lát nữa ông sẽ sai giải quyết y.
Lão Thái phó hạ quyết tâm trong lòng, xoay rời . Nhìn thấy Tần Như Sơ và Đường Dĩ Khiêm đang một bên, mặt ông hiện lên nụ ơn: “Thế tử, Thế tử phu nhân, đa tạ sự giúp đỡ của hai vị.”
Ông , cháu gái của ông là nhờ Tần Như Sơ giúp đỡ mới đưa đến y quán, nếu thì chỉ đơn giản là sẩy thai, mà ngay cả cháu gái của ông cũng khó giữ tính mạng, huống hồ các nàng còn giúp ông một nữa.
“Chỉ là việc nhỏ, đáng nhắc đến.” Đường Dĩ Khiêm chắp tay lưng, khiêm tốn lễ độ đáp.
Tần Như Sơ: 〖Mượn hào phóng của khác của , cần báo đáp. Ta thấy Kim Lâu đối diện , nếu nó thuộc về , sẽ là một tiểu nữ hài hoạt bát đến nhường nào nữa.〗
Hệ thống đả kích nàng: 〖Ký chủ, ngươi cứ nghĩ cho vui thôi, đó là con gà mái đẻ trứng vàng, thể tặng cho ngươi chứ?〗
Tần Như Sơ phục: 〖Ta nghĩ thôi thì ?〗
Hệ thống: 〖Được .〗
Tần Như Sơ cũng đang nghĩ viển vông, nàng thở dài thất vọng, 〖Thôi , cũng là thể mà.〗
Hệ thống: 〖Ký chủ đừng nản lòng chứ, Kim Lâu thì thể, nhưng những thứ khác thì thể mà, ví dụ như tặng ngươi một cửa tiệm nhỏ hơn.〗
Tần Như Sơ: 〖 , ngươi xem nên ám chỉ thế nào đây? Đáng c.h.ế.t Đường Dĩ Khiêm, cái gì mà cần cảm ơn, ngại mở lời.〗
Đường Dĩ Khiêm: “...” Đủ đó, nàng thiếu tiền đến ?
Hệ thống: 〖Ngươi cứ thật , là ngươi đang xem cửa tiệm, gì giới thiệu . Người già thành tinh , Lão Thái phó nhất định sẽ hiểu ý ngươi.〗
〖Có lý.〗
Tần Như Sơ xoa xoa tay, mặt dày mở miệng: “Thật giấu gì, đang xem cửa tiệm, Thái phó đại nhân cửa tiệm nào giới thiệu ?”
“Ngươi mua cửa tiệm ư? Hay là tặng Kim Lâu nhà cho ngươi thì ?” Lão Thái phó lời kinh .
“Không , quá quý giá .” Tần Như Sơ xua tay.
〖Ta chỉ suông cho vui thôi, chứ nào dám nhận món quà quý giá như .〗
Hệ thống: 〖Ngươi ? Vì nhận? Phải rằng, một Kim Lâu bằng mười cửa tiệm khác, nó , ngươi sẽ còn sợ ăn núi lở nữa.〗
Đường Dĩ Khiêm: “???” Sao ăn núi lở? Nàng cửa tiệm của hồi môn ?
Tần Như Sơ: 〖Ngươi tưởng ? Chủ yếu là việc giúp xứng với một Kim Lâu, thể nhận, nhưng thể tham lam, lấy quá nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ nhả .〗
Hệ thống: 〖Ồ ồ ồ ồ.〗
Kỳ thực nó hiểu, nhưng nó .
Lão Thái phó Tần Như Sơ và hệ thống đối thoại, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: “Ngươi xứng đáng nhận , nếu ngươi, chúng còn sẽ lừa bao lâu.”
Nói , Lão Thái phó trợn mắt La Bác Thắng một cái.
Xét theo khía cạnh , nàng quả thật thể nhận, “Vậy xin phép thất lễ?”
“Lát nữa sẽ cho đưa khế đất đến quý phủ.” Lão Thái phó hào sảng .
“Đa tạ Thái phó đại nhân.” Tần Như Sơ mày giãn mắt .
〖Tốt quá , cũng cửa tiệm , cần Tướng quân phủ cấp cho, tự cũng thể kiếm tiền, hừ hừ.〗
Hệ thống: 〖 , ngươi cũng đến mặt đứa mà khoe khoang một phen, ai bảo nàng lúc ngươi xuất giá ngươi lấy một cửa tiệm hồi môn nào.〗
Tần Như Sơ tán thành: 〖 thế, để nàng khoe khoang mặt , cũng khoe khoang thật mạnh.〗
Đường Dĩ Khiêm xong trong lòng đau nhói, lúc xuất giá nàng lấy một cửa tiệm hồi môn nào ? Những thể đối xử với nàng như ?
Trải qua bất công, vẫn lạc quan, oán trời trách , là một , Lão Thái phó Tần Như Sơ với ánh mắt càng thêm tán thưởng, ông hòa ái , “Thế tử phu nhân, rảnh thì đến phủ tìm Nghi Nhi chơi, đưa nó về đây.”
“Vâng.” Tần Như Sơ gật đầu, nhịn nhắc nhở thêm một câu: “Thái phó đại nhân, trong phủ cần rà soát kỹ hơn, dù cũng lạ từng .”
〖Người của phủ y và thiện phòng đều La Bác Thắng mua chuộc .〗
Lão Thái phó ánh mắt chợt lạnh: “Đa tạ Thế tử phu nhân nhắc nhở.”
“Không gì.” Tần Như Sơ mắt cong cong, nụ dịu dàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vua-ly-hon-xong-phu-quan-doc-duoc-tieng-long-ta-roi-hoang-hot/chuong-31-cai-ket-cua-ten-tra-nam.html.]
La Bác Thắng trong lòng nghẹn ứ c.h.ế.t, quả thật hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà Lão Thái phó, đối phương sẽ tha cho , chi bằng kéo bọn họ cùng chôn theo, giờ thì tất cả đều Tần Như Sơ phá hỏng .
…
Tần Như Sơ ở cửa y quán theo Lão Thái phó rời .
Đường Dĩ Khiêm và nàng sánh vai đó: “Còn nữa?”
Tần Như Sơ liếc các cô gái phía một cái: “Ta mua một viện lạc để an trí các nàng.”
〖Kế hoạch ban đầu là mua một cửa tiệm, tiên an trí các nàng ở hậu viện, ai ngờ tính bằng trời tính.〗
Đường Dĩ Khiêm trầm tư một lát, môi mỏng khẽ mở: “Ở ngoại thành một trang viên, an trí các nàng ở đó ?”
“Như thì quá !” Tần Như Sơ mắt cong thành vầng trăng khuyết, mặt rạng rỡ nụ .
Nàng từng nghĩ đến việc an trí ở trang viên, dù đông như , nếu ở trong một viện nhỏ thì sẽ khá chật chội, ở trang viên thì khác, nơi đó rộng lớn, mỗi một gian phòng là thừa thãi.
nàng trang viên nào cả, chỉ thể nghĩ thôi.
Mua ?
Đất ở ngoại thành sớm quyền quý mua hết , đến lượt nàng chứ.
Giờ thì , Đường Dĩ Khiêm đưa tới cơn mưa đúng lúc.
Nghe thấy nàng đồng ý, mặt Đường Dĩ Khiêm hiện lên một nụ nhạt, thoáng qua mất, dặn dò đưa các cô gái đến trang viên, tại chỗ nhất thời chỉ còn hai . Hắn rũ mắt Tần Như Sơ, đôi mắt đen như hai xoáy nước: “Còn dạo nữa ?”
“Muốn.” Tần Như Sơ nghĩ ngợi mà trả lời.
〖Ta còn từng dạo chợ phố cổ đại nào cả, khó khăn lắm mới ngoài một , dạo cho kỹ thì xứng đáng với bản chứ?〗
Hệ thống: 〖Ký chủ, ngươi thật đáng thương.〗
Tần Như Sơ cũng nhỏ một vũng lệ cay đắng cho chính : 〖 chứ, đến đây mười sáu năm, mười sáu năm đó, mười sáu ngày. Cũng mười sáu tháng, mà là mười sáu năm, thế mà từng dạo phố.〗
Ở trang viên, ai dám đưa nàng ngoài, nàng từng khỏi trang viên, bản cũng dám .
Trở về Tướng quân phủ, vẫn ai đưa nàng ngoài, nàng tiền, sợ nhạo, vẫn dám .
Sau khi gả chồng, nàng tâm xoay quanh Đường Dĩ Khiêm, bộ tâm tư đều đặt lên , rảnh cũng tâm tình ngoài.
Đường Dĩ Khiêm xong trong lòng thoải mái, ngờ nàng sống khổ sở đến , ngay cả phố cũng từng dạo.
Trong lòng thầm thề, nhất định sẽ đối xử với nàng hơn, đồng thời cẩn thận bảo vệ nàng, tránh cho nàng đám đông va .
Đột nhiên, Tần Như Sơ dừng , đăm đăm về phía .
Đường Dĩ Khiêm thuận theo ánh mắt của nàng qua, một chiếc váy ba lớp màu xanh thiên thanh đập mắt.
Hắn nhận điều gì đó, dắt tay Tần Như Sơ bước , với chưởng quầy: “Lấy chiếc váy xuống cho xem.”
“Vâng ạ.” Chưởng quầy thấy giàu thì quý, liên tục gật đầu, nụ nịnh nọt .
Hắn động tác nhanh chóng lấy chiếc váy xuống, ân cần đưa cho Đường Dĩ Khiêm: “Khách quan, của ngài.”
“Thử xem?” Đường Dĩ Khiêm đưa váy cho Tần Như Sơ.
Ngón tay Tần Như Sơ khẽ động, cuối cùng từ chối: “Thôi , thích lắm.”
Hệ thống bóc mẽ: 〖Ký chủ ngươi dối, rõ ràng ngươi thích mà.〗
Tần Như Sơ: 〖Cuộc đời khó khăn đừng vạch trần hiểu ? Ngươi nghĩ mua ? Không tiền mà.〗
Ai mà chẳng mặc váy , tiếc là nàng túng thiếu.
Yết hầu Đường Dĩ Khiêm khẽ nuốt xuống: “Vốn định tặng ngươi, thích thì thôi .”
Tần Như Sơ một tay giật lấy: “Ngươi sớm chứ.”
Hệ thống hét lên: 〖Ký chủ, ngươi thể nhận quà của đàn ông? Cẩn thận bán ngươi đó.〗
Tần Như Sơ: 〖Ngươi yên tâm, trong lòng tính toán.〗
Thái độ của Đường Dĩ Khiêm đối với nàng đổi, chẳng qua là cảm thấy nàng giá trị, tức là lợi dụng nàng, thì nhận chút quà của thì chứ?
Hệ thống: 〖Lỡ như tán tỉnh ngươi thì ?〗
Động tác váy của Tần Như Sơ khựng : 〖Đừng những lời đáng sợ như .〗
Hệ thống ha hả: 〖Lỡ như đúng thì .〗
Tần Như Sơ cài váy lắc đầu: 〖Không thể nào, kiểu Đường Dĩ Khiêm thích là .〗
Hắn thích loại bạch liên hoa kìa.
Đường Dĩ Khiêm: “...” Mệt mỏi trong lòng, chuyện, đồng thời may mắn chưởng quầy thấy.
Rèm vén lên, Tần Như Sơ từ bên trong bước .
Đường Dĩ Khiêm chỉ cảm thấy trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, chiếc váy mềm mại thướt tha, tôn lên đôi chân dài miên man của nàng, thắt lưng cùng màu thắt ngang eo, phác họa vòng eo thon nhỏ như cành liễu, Đường Dĩ Khiêm chỉ cảm thấy một tay thể nắm trọn.
“Không ?” Tần Như Sơ thấy Đường Dĩ Khiêm ngây , lời nào, nàng bất an hỏi.
“Đẹp.” Đường Dĩ Khiêm tiến lên một bước, hình cao lớn bao phủ lấy nàng, khí tức độc thuộc về , như một tấm lưới, dày đặc bao trùm lấy nàng.
Tần Như Sơ cảm thấy khó thở, nàng lùi một bước, “Ngươi rời…” xa một chút.
Lời dứt, ngoài cửa truyền đến một giọng trong trẻo: “Tỷ tỷ.”
Tần Tâm Bảo nhảy nhót từ bên ngoài , như một chú chim nhỏ vui vẻ, dừng bên cạnh Tần Như Sơ, “Tỷ tỷ, chiếc váy tỷ đang mặc thật , thích lắm, mau cởi xuống cho mặc.”
“Muội , để mắt đến đồ của tỷ tỷ ?”
Giọng trong trẻo từ bên ngoài truyền đến, một nam tử mặc trường bào tay rộng màu xanh lá mạ từ bên ngoài bước , dung mạo tuấn tú, khóe mắt nhếch, đôi mắt dài hẹp khẽ cong, bên trong tràn đầy ý , như vạn ngàn tinh tú rơi , rực rỡ đến mức khiến thể rời mắt. Khi ánh mắt của rơi Tần Như Sơ, ý nhanh chóng biến mất, khẽ gật đầu với Tần Như Sơ: “Đại .”
“Đại ca.” Tần Như Sơ khẽ cúi hành lễ.
, mắt chính là đại ca của nàng kiếp , ruột thịt, loại ruột thịt cùng cha cùng .
Chương 32 ---
Rốt cuộc nợ
Tần Tự Bạch gật đầu với Đường Dĩ Khiêm, coi như chào hỏi, ánh mắt Tần Như Sơ tràn đầy bất mãn: “Không thấy lời ngươi ? Còn mau cởi váy ngươi xuống cho nó?”
Hắn cũng đối xử với Tần Như Sơ hơn, nhưng nàng xứng, thiên hạ nhiều nam nhân như , nàng thế mà giành giật của Tần Tâm Bảo, đó chính là ruột thịt của nàng, nàng thể chuyện đó.
Vì cũng sợ mặt ở đây thái độ tệ bạc của đối với Tần Như Sơ, Đường Dĩ Khiêm vô cùng ghét nàng, đối xử với nàng như sẽ vui đến nhường nào. Còn về ngoài, ngại cho bọn họ những chuyện ghê tởm Tần Như Sơ từng .
“Đại ca, thôi , tỷ tỷ , chúng đừng khó nàng nữa.” Tần Tâm Bảo kéo tay áo Tần Tự Bạch, khẽ lắc lắc .
Tần Như Sơ vẻ mặt như táo bón, 〖Đại ca, thôi , tỷ tỷ ? Chúng đừng khó nàng nữa, ối… thật là một đóa bạch liên hoa lớn.〗
Đường Dĩ Khiêm: “???” Bạch liên hoa? Nếu nhớ lầm thì nó đại diện cho sự thanh cao trong sạch, nàng đang Tần Tâm Bảo thanh cao trong sạch ? Nghe giọng điệu giống chút nào.
Tần Tự Bạch thì vẻ mặt kinh hãi Tần Như Sơ, ánh mắt từ đầu đến cuối rời khỏi Tần Như Sơ, vì rõ ràng, nàng hề mở miệng, chẳng lẽ là tiếng lòng của nàng ? Tốt lắm, nàng dám trong lòng Tâm Bảo, liền , nàng vẫn luôn ôm giữ ác ý đối với Tâm Bảo, “Đây là cái nàng nợ ngươi.”
Vốn dĩ quát mắng Tần Như Sơ, ngờ còn mở miệng, nảy một ý nghĩ, đầu đau nhức dữ dội, suýt chút nữa gặp Thái Nãi.
Tần Như Sơ lạnh: “Ta chẳng qua là thu gom thứ rác rưởi nàng cần, thành nợ nàng ?”
Tần Như Sơ: 〖Tần Tâm Bảo căn bản chẳng hề để mắt tới Đường Dĩ Khiêm, nàng chí khí cao ngạo lắm, gả cho Thái tử, thấp nhất cũng là Hoàng tử. Thế nhưng cha ưng Đường Dĩ Khiêm, Tần Tâm Bảo mang tiếng là kẻ lòng cao ngạo, cố ý đến mặt khoe khoang, khơi dậy sự đố kỵ trong lòng , thế là, tay với Đường Dĩ Khiêm.〗
Không thể nào, Tâm Bảo rõ ràng , nàng thích Đường Dĩ Khiêm, khi tin hôn sự cướp mất, nàng suýt chút nữa ngất . Tần Tự Bạch lắc lắc đầu, tin lời Tần Như Sơ .
Đường Dĩ Khiêm liếc Tần Tâm Bảo bằng khóe mắt, Tần Như Sơ với ánh mắt khó hiểu: “Ta là rác rưởi?”
“Tỷ tỷ, tỷ vu oan cho thì thôi , thể Khiêm ca ca như ?” Giọng Tần Tâm Bảo nũng nịu đầy vẻ tủi , ánh mắt trách móc nàng.
“Ta vu oan cho ? Là với rằng gả hoàng gia, gả cho Đường Dĩ Khiêm, cầu xin câu dẫn …”
“Tần Như Sơ!” Tần Tự Bạch hận thể bịt miệng nàng.
Nàng c.h.ế.t thì đừng kéo theo bọn họ, hoàng gia là nơi bọn họ thể tùy tiện dính líu ?
Tần Như Sơ cũng nhận , ngừng một chút : “Dù thì cứ như đó, ai hiểu thì sẽ hiểu.”
Hiểu.
Mọi trao đổi ánh mắt, chỉ trỏ Tần Tâm Bảo.
Mọi : 〖Chậc chậc chậc, nhỏ tuổi như mà lòng thật hiểm độc, rõ ràng chuyện đều do nàng xúi giục, mà danh tiếng . Thế tử phu nhân vớ cô lòng hiểm độc thế , đúng là xui xẻo tám đời .〗
Mọi : 〖 , cứ tưởng từng thương hại nàng , phi.〗
Mọi : 〖Trông cũng chẳng , mà nghĩ đẽ quá, hoàng gia thèm để mắt tới nàng ?〗
Mọi : 〖Thận trọng lời , ngươi sống nữa ? cũng chắc , nàng tuy , nhưng một cha mà, thật sự thể toại nguyện.〗
“Các ngươi là bọn dân đen ngang ngược, câm miệng!” Tần Tâm Bảo nhảy dựng lên, ngón tay như củ hành chỉ bọn họ.
Lớn đến ngần , nàng khi nào khác như .
Mèo con Kute