Vớt Thi Nhân - 174

Cập nhật lúc: 2025-03-20 23:56:50
Lượt xem: 1

Lý Truy Viễn biết, mình thật sự có bệnh, sáng nay vừa mới lên cơn.

"À, Thái gia, hôm nay Nhuận Sinh ca ca về Tây Đình thăm Sơn đại gia, cháu muốn đi cùng."

"Thì cháu đi đi. À, cháu đợi chút, Thái gia về phòng lấy ít tiền cho cháu, mua ít đồ mang theo."

"Thái gia đối với Sơn đại gia tốt thật."

"Thái gia sợ thằng Sơn Pháo thua sạch tiền rồi c.h.ế.t đói."

Lý Tam Giang vào phòng lấy tiền cho Lý Truy Viễn, rồi đi xuống cầu thang, hô to: "Đình Hầu à, hôm nay làm bữa sáng sớm đi, đói rồi!"

Lý Truy Viễn nhìn số tiền trong tay, lại bỏ thêm tiền lẻ của mình vào, mỉm cười. Vốn liếng đã đủ.

A Ly nhìn cậu bé, rồi nhìn số tiền trong tay cậu, lông mi khẽ động.

Ngoài sân, Liễu Ngọc Mai đang pha trà.

Lý Tam Giang đi xuống, vươn vai, cảm thán: "Ôi, hôm nay thời tiết chắc sẽ đẹp, trời nắng to."

Liễu Ngọc Mai đáp: "Vậy hôm nay ông không đi dạo?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Có gì mà dạo, thời tiết đẹp thế này, nằm trên ghế mây phơi nắng ngủ khì là nhất."

Liễu Ngọc Mai cười, không nói gì thêm, dùng ngón đeo nhẫn và ngón trỏ phải nâng chén trà lên.

Vừa nâng lên nửa chừng, đột nhiên chén trà rung lên, nước trà bên trong cũng đổ ra một ít.

Liễu Ngọc Mai không để ý đến đầu ngón tay đỏ rực của mình, mà kinh ngạc nhìn chén trà trong tay, chính xác hơn là nhìn nửa chén trà còn lại.

"Sao tự nhiên đổ ra nhiều thế này?"

Mặc dù trăng có khi tròn khi khuyết, thủy triều có lúc lên xuống, nhưng đều có quy luật, trong biến hóa vẫn có thể tìm thấy sự tĩnh lặng, nên thường sẽ không xuất hiện d.a.o động mạnh như vậy.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Lúc này, Lý Truy Viễn và Tần Ly đi xuống.

Liễu Ngọc Mai nhìn cậu bé, vừa quan sát khuôn mặt cậu, vừa dùng ngón tay trái trong tay áo khẽ chạm vào nhau.

Như muốn làm cô bé vui, Lý Truy Viễn làm mặt xấu với A Ly.

Liễu Ngọc Mai buộc phải dừng việc bấm độn, bởi tướng mạo đã thay đổi.

Lý Truy Viễn quay sang Liễu Ngọc Mai, lễ phép chào: "Chào buổi sáng, bà Liễu."

"Chào buổi sáng, tiểu Viễn."

Lý Truy Viễn đi vào bếp, giúp dì Lưu bưng cháo và dưa muối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vot-thi-nhan/174.html.]

Cậu để ý thấy góc tây bắc sân phơi rất nhiều hương mới, liền hỏi: "Dì Lưu, dì làm giúp cháu mấy nén hương ngắn được không?"

"Được chứ, ngắn cỡ nào?"

"Cỡ điếu thuốc lá."

"Nhưng hương ngắn thế dùng làm gì, cháy một lúc là hết."

"Cũng không cần cháy lâu, cỡ thời gian hút một điếu thuốc là được."

"Được, dì làm cho cháu."

"Cảm ơn dì Lưu."

Ăn sáng xong, Lý Truy Viễn và Nhuận Sinh cùng lên đường.

Về nhà, Nhuận Sinh rất phấn khích, thỉnh thoảng buông cả hai tay hát.

Cậu hát rất nhiều bài, nhưng hầu như chỉ nhớ được vài câu nổi tiếng trong mỗi bài. Lý Truy Viễn ngồi phía sau, như đang nghe một bản nhạc tổng hợp.

Thị trấn Tây Đình không quá xa, Nhuận Sinh vừa hát vừa đạp xe rất nhanh, không mất nhiều thời gian đã về đến nhà.

Lý Truy Viễn nhìn ngôi nhà này, so với những ngôi nhà khác trong làng, quả thật rất đổ nát.

Nhuận Sinh vào nhà gọi mấy tiếng, không thấy ai trả lời, rồi đi ra nói với Lý Truy Viễn:

"Tiểu Viễn, ông tôi không có nhà, chắc đi đánh bài rồi, nhưng trong nhà vẫn còn gạo mì, trưa nay chúng ta có cơm ăn, hehe."

"Vậy chúng ta đi tìm Sơn đại gia đi."

"Đi, tôi dẫn cậu đi."

Trong làng có mấy cái "sòng bài", đều mở trong nhà dân, nhỏ thì ba bốn bàn, lớn thì mười mấy hai mươi bàn.

Quy định ngầm, đánh bài ở đây phải đóng tiền trà nước, nếu thắng lớn, chủ sòng cũng phải chia chút tiền vui.

Ngoài việc cung cấp trà, đậu phộng, chủ sòng còn phải có khả năng liên lạc người để tụ bàn, khả năng này quyết định sòng bài có làm lớn được hay không.

Hiện tại vẫn là mùa hè, không phải mùa cao điểm của sòng bài, mùa cao điểm thật sự là dịp Tết.

Những người đi làm ăn xa, đều trở về làng ăn Tết.

Nhiều người ở ngoài không nỡ ăn không nỡ mặc, mang về số tiền đổ mồ hôi sôi nước mắt cả năm, lập tức mặc quần áo mới, ngồi vào bàn bài, ngậm điếu thuốc mua đặc biệt dịp Tết, bày trận, bắt đầu đại sát tứ phương.

Tất nhiên, phần lớn thời gian họ bị tứ phương đại sát.

Phải biết rằng, hầu như làng nào cũng có một nhóm người ngày thường không làm việc gì chính đáng, suốt ngày chỉ đánh bài qua ngày, họ trông chờ vào dịp Tết để kiếm tiền sinh hoạt cả năm.

Còn những người đi làm ăn xa ngày thường có mấy khi được đánh bài, trình độ vốn không bằng những tay chơi trong làng, hơn nữa còn có thể gặp phải bẫy.

Loading...