Trước khi phụ  mất, rốt cuộc ông  tin tưởng ai?
 
Ai  thể che chở cho ? 
 
Ai  thể giữ  mạng sống ?
 
Phụ    giỏi giao tiếp, đối nhân xử thế luôn giữ lễ độ và dè dặt. 
 
Theo như  quan sát, chỉ  hai vị đồng liêu là khiến cảm xúc ông d.a.o động nhiều nhất.
 
Một là Lưu Tử Thành, từng là Ngự sử Trung thừa phẩm ngũ, hiện tại  là Ngự sử đại phu phẩm tam.
 
Ông  cùng phụ   đồng khoa, phụ   đỗ Thám hoa, còn ông  là Trạng nguyên.
 
Luận tài năng, ông  nhỉnh hơn một chút. 
 
 diện mạo thì kém phụ   xa, đường tiến  cũng chậm hơn  nhiều.
 
Ông  ghen ghét phụ  , cứ cách vài hôm  dâng sớ tố tội.
 
Đã từng mắng phụ   là kẻ nịnh bợ ngay giữa triều.
 
Ngươi  thể nghĩ ông  là  chính trực,  cùng kẻ  câu kết.
 
   . 
 
Ông   bao giờ dám vạch tội Nghiêm Lâu,  còn khúm núm nịnh nọt, tìm  cách   phụ    mặt Nghiêm Lâu.
 
Triều đình ai ai cũng  hai  oán hận chồng chất, vô cùng bất hòa.
 
Hơn nữa,   Lăng gia gặp nạn, cũng chính là do ông  dâng tấu hạch tội.
 
Người còn  là Trương Chiêu, Đại Lý Tự khanh, cũng là tam phẩm. 
 
Ông  lớn hơn phụ   vài tuổi, nhưng hai  thường  hẹn  đánh cờ, tâm đầu ý hợp.
 
Phụ   chỉ khi ở bên ông , mới thường nở nụ .
 
Giờ đây,     ngã rẽ.
 
Bên trái là phủ Ngự sử đại phu Lưu Tử Thành.
 
Bên  là phủ Đại Lý Tự khanh Trương Chiêu.
 
Ta nên  hướng nào?
 
10
 
Ta  còn thời gian để do dự nữa.
 
Ta kéo chặt áo choàng, bước nhanh về phía bên .
 
Đêm  buông.
 
Thành Thượng Kinh đang giờ giới nghiêm, đường phố vắng tanh  một bóng .
 
Chỉ còn  tiếng bước chân hoảng loạn của  và nhịp tim đập dồn dập, xé toạc sự tĩnh mịch bao trùm.
 
Từ xa vang lên tiếng vó ngựa và ồn ào hỗn loạn.
 
Bọn chúng  đuổi tới!
 
Ta rảo bước, gió rít lướt qua cổ họng  như rượu mạnh, như lửa cháy,  thiêu rụi .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vong-thu-urih/8.html.]
Cuối con phố, ánh đuốc rực sáng. 
O mai d.a.o Muoi
Chúng  sắp bắt kịp !
 
Ta lao tới  phủ Trương gia, đập cửa thật mạnh:
 
“Trương đại nhân! Con là con gái của Lăng Thanh Tùng, xin ngài hãy cứu con!”
 
“Xin ngài…”
 
Chưa kịp  hết lời cầu khẩn, một sợi roi dài từ phía  quấn lấy thắt lưng , nhấc bổng  lên .
 
Ta rơi xuống lưng ngựa.
 
Người nọ một tay ôm  từ phía , tay  khống chế cương ngựa, phóng vút  giữa con phố dài.
 
Hắn bịt mặt,  lưng còn  vài thủ hạ võ nghệ cao cường  theo.
 
Chỉ là quân địch quá đông,  trang  đầy đủ.
 
Trăm mũi tên b.ắ.n tới.
 
Thủ hạ  đầu  nghênh chiến, hét lớn: 
 
“Chủ tử  !”
 
Tên như mưa, dày đặc.
 
Thân thể ôm lấy  run lên dữ dội.
 
Ta ngoái đầu  , nhưng  ấn đầu  xuống, nghiến răng :
 
“Giờ mà còn thò đầu , ngươi  c.h.ế.t ?”
 
Phía , lửa cháy rực trời.
 
Trương phủ,  thiêu .
 
Quân địch vẫn đuổi sát  tha.
 
Chúng   tới bờ vực.
 
Không còn đường tiến, cũng chẳng thể  lui.
 
Người áo đen ôm  nhảy xuống ngựa,   xuống vách đá đen ngòm phía .
 
“Ba…”
 
Hai và một còn  kịp thốt ,   ôm  nhảy xuống.
 
Giữa  trung,  xoay  đổi hướng.
 
Dưới vách đá là nước.
 
Hắn lấy lưng đỡ  bộ lực va chạm,  ngất lịm.
 
Dù , cú va chạm vẫn khiến  gần như lịm .
 
Ta cắn răng chịu đựng cảm giác choáng váng buồn nôn, kéo   bờ.
 
Dưới ánh trăng mờ,  mới phát hiện, lưng  trúng một mũi tên.