Rời xa nơi phồn hoa như gấm, rượu thịt ê hề,  mới  vị Tể tướng từng ôn hòa ,  là gian thần nắm triều cục hai mươi năm,  trăm họ căm hận thấu xương.
 
Mà phụ  , chính là cánh tay đắc lực của ông .
 
Nghĩ đến đây,  bỗng nhớ  vài chuyện nhỏ.
 
Hồi nhỏ tỉnh giấc ngủ trưa,  thấy nha  Hồng Thược .
 
Ta chạy  tìm, bắt gặp ông dùng một tay ép c.h.ặ.t đ.ầ.u Hồng Thược  chum nước.
 
Ông  là  tàn nhẫn.
 
 khi   vẫn kính ngưỡng ông, chỉ nhắm mắt  ngơ mà thôi.
 
Dù , lời đồn trong dân gian cũng  hẳn  sai.
 
Ông xuất  là thám hoa, vốn tài hoa xuất chúng,  ít lời,  khéo nịnh hót như .
 
Những mảnh tin vặt vãnh ,   mà dửng dưng.
 
Cho đến một ngày nọ, trong  quán,   thấy một câu như sét đánh ngang tai.
 
“Lần   tận mắt thấy Lăng gia  xử trảm cả tộc.”
 
“Lăng gia nào?”
 
“Còn nhà nào nữa, chính là Lăng Thanh Tùng, Thượng thư bộ Hộ đó!”
 
2
 
Tay  run lên, chén  trong tay đổ nghiêng, nước nóng văng tung tóe.
 
Người  vẫn còn đang kể thao thao bất tuyệt về cảnh trăm binh lính xông  Lăng gia, tra  vô  vàng bạc châu báu,  kể chuyện đ.a.o kề cổ Lăng Thanh Tùng, ông    đ.â.m thẳng  lưỡi đ.a.o, tự vẫn mà c.h.ế.t…
 
Ta cứ lặp  lặp  trong lòng: Chuyện   liên quan đến .
 
Ta  là  c.h.ế.t .
 
 lòng  bấn loạn đến cực điểm.
 
Không   thêm nữa,  vội vã  về.
 
Vừa đến  nhà, liền thấy  cây quế đầu cổng treo một dải lụa đỏ mảnh dài.
 
Bà lão  tiếng bước  đón,  thấy dải lụa  liền biến sắc,  sụp xuống đất.
 
Ta vội đỡ bà  nhà nghỉ, bà  hất tay  , thúc giục:
 
“Nhanh, thu dọn hành lý, chúng   ngay.”
 
“Càng nhanh càng !”
 
Mây đen cuồn cuộn, mưa giông mùa hạ sắp ào xuống.
 
Bà  đổi ý: 
 
“Không kịp nữa , chúng   ngay bây giờ!”
 
Khi đến cổng phủ Hạ gia, trời  tối mịt.
 
Bùn đất bám đầy áo váy, nặng trĩu, như đè cả lưng  cong xuống.
 
Bà lão kéo  quỳ xuống  cổng Hạ phủ, nước mắt hòa lẫn với cơn mưa bất tận.
 
Bà :
 
“Vọng Thư,  là  của phụ  con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vong-thu-urih/2.html.]
 
“Lăng gia xảy  chuyện, e rằng sẽ liên lụy đến con.”
 
“Phụ  con  sớm sắp xếp, Hạ gia sẽ nhận con  con gái, để con  sống bình an.”
 
Hạ Diên Chương trời sinh phong lưu, bên ngoài hoa đào nở rộ, giờ  một phụ nhân mang theo hài tử đến nhận , cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
 
Bà lão thúc giục:
O Mai d.a.o Muoi
“Mau dập đầu , mạnh một chút.”
 
Một cái, hai cái…   bao nhiêu cái.
 
M.á.u chảy .
 
Đau thấu tâm can.
 
Ta và bà lão đều mặt mày trắng bệch, m.á.u chảy  ngừng,   run rẩy.
 
Bóng đêm mỗi lúc một sâu, cánh cửa nhỏ đóng chặt tựa như miệng quái vật khổng lồ,  nuốt chửng lấy .
 
Thì  bao năm qua, phụ  chỉ giả vờ phụ thuộc Nghiêm Lâu, thực chất là âm thầm thu thập chứng cứ tội . 
 
Lần  xảy chuyện, e là  Nghiêm Lâu phát giác tâm tư phản bội.
 
Năm xưa  lọt  mắt Nghiêm tể tướng, ông sợ   vạ lây nên mới bày  chuyện giả c.h.ế.t, để  thoát .
 
Ông …  vì  mà toan tính nhiều đến .
 
Ông … quả thật  yêu thương .
 
Thì   đời ,  những cuộc chia ly,  chính là biểu hiện của một thứ yêu thương sâu nặng hơn cả đoàn tụ.
 
Phụ   đại ân với Hạ gia, Hạ Diên Chương từng hứa sẽ đối xử với  hơn cả con ruột.
 
Vậy mà giờ đây, chúng  gõ mãi cũng  ai mở cửa.
 
Ta vịn  con nghê đá chầm chậm  dậy:
 
“Bà, nơi   dung nổi chúng , chúng   thôi.”
 
Bà lão   thành tiếng:
 
“Vọng Thư, dải lụa đỏ đó là tín hiệu phụ   để . Nếu   mau tìm chỗ trốn, e rằng ngày mai sẽ  tra đến nơi…”
 
“Lão gia vì  mà sắp xếp như ,  là chu  nhất.”
 
“Lão nô chịu ân trọng, nhất định   thành tâm nguyện cuối cùng của ngài.”
 
Dứt lời, bà càng dập đầu mạnh hơn,  kéo mãi cũng   dậy.
 
Ta mặc kệ bà.
 
Ta  nếu   đầu bỏ , bà nhất định sẽ  theo.
 
 lúc , cánh cửa nhỏ “két” một tiếng mở .
 
Hai thiếu niên, một mặc áo trắng một mặc áo tím,   bậc thềm cao cao.
 
Đêm mưa âm u, ánh đèn lay động bất định.
 
Ánh mắt  chạm  thiếu niên áo trắng .
 
M.á.u   như đông cứng.
 
Là… là !