Một nơi gần kinh đô nhất.
 
Năm ngày , thư tín khẩn truyền về,  tìm thấy!
 
Vàng bạc châu báu Hoàng thượng chẳng buồn liếc, trực tiếp đem hết đến vùng lũ cứu dân.
 
Hai nơi còn  cũng  lượt báo tin  lành.
 
Trong các kho báu  chỉ  tài sản từ thời Thái tổ, mà còn là  bộ ngân khố mà Nghiêm Lâu biển thủ suốt bao năm, cả mồ hôi xương m.á.u dân chúng các nơi cống nạp.
 
Trị nước lớn như trị nhà nhỏ.
 
Không  tiền thì một bước cũng khó.
 
Giờ  bạc mở đường, triều chính cũng  còn túng quẫn từng li từng tí.
 
Hoàng thượng trọng dụng hiền tài, đổi mới triều cục.
 
Ngài rửa sạch oan khuất cho phụ , lệnh sử quan ghi chép  đầy đủ cuộc đời ông.
 
Thi thể của ông, Hoàng thượng từ   cho  bí mật giữ gìn cẩn thận.
 
Giờ đây còn tổ chức tang lễ long trọng, chính tay  bài văn bia tưởng niệm.
 
Lại còn đặc phong   Xương Vinh huyện chủ, ban phủ  và bổng lộc.
 
Đồng thời tuyên bố: về  dù  gả cho ai, cũng sẽ trích từ kho báu của Thái tổ ngàn món bảo vật  của hồi môn.
 
Vì  giờ là cô nhi, Hoàng thượng đặc lệnh Nội vụ phủ tổ chức yến tiệc phong tước cho .
 
Đến hôm yến tiệc, Hạ Vĩ  mời mà tới.
 
Trước đây Hạ Diên Chương luôn giữ thái độ trung lập, chỉ   mưu tính lợi dụng  mới dây dưa với Nghiêm gia.
 
Hôm Nghiêm gia tạo phản, lúc then chốt Tống Thanh Yến đ.â.m Nghiêm Lâu, Hạ Diên Chương cũng lập tức  tay, dùng đoản đ.a.o đ.â.m  thương Nghiêm Miễn đang hoảng hốt.
 
Cũng coi như lập công.
 
Hoàng thượng vì  giữ  định triều đình, liền lấy công bù tội, để ông  giữ nguyên chức quan ngũ phẩm.
 
   mắt đều , đường  quan của Hạ gia đến đây là hết.
 
Hoàng thượng  truy cứu là vì đại cục, chứ một kẻ như Hạ Diên Chương  đổi như chong chóng,   thể  quân vương tin cậy?
 
Hạ Vĩ thì ?
 
Trước đây vội vã hủy hôn với , còn chạy  khoe khắp kinh thành,   sang lấy lòng Gia quận chúa, mà   cự tuyệt.
 
Giờ  trở thành huyện chủ,  phận tôn quý.
 
Mọi chuyện  từng  liền trở thành trò  trong  thành.
 
Hạ Vĩ vốn kiêu ngạo, giờ dẫu  đến mức quỳ lạy  lóc cầu xin  mặt , thì ánh mắt luôn dõi theo , hối hận, cay đắng, khát khao…  thể giấu nổi.
 
Khách khứa đông đảo, nhưng  vẫn tìm  cơ hội, chặn   nơi hành lang.
 
Hắn giơ  một chiếc vòng ngọc:
O mai d.a.o Muoi
“Vọng Thư, đây là tổ mẫu   khi mất  để , là của hồi môn của bà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vong-thu-urih/17.html.]
 
“Bà bảo nếu    gặp  cô nương  yêu thương,  thể dùng chiếc vòng   sính lễ.”
 
“Ta sai , sai đến mức  thể cứu vãn.”
 
“Giờ  mới hiểu,   thực sự thích, vẫn luôn là…”
 
20
 
Ta ngắt lời : 
 
“Hạ Vĩ, ngươi dù  cũng là kẻ  sách,  thể giữ chút sĩ diện  ?”
 
“Lúc  ngươi  thư từ hôn,  cũng  trách ngươi.”
 
“Chúng  vốn chỉ là kế sách tạm thời, Gia quận chúa xác thực  phận cao quý,  ngây thơ đáng yêu.”
 
“ nếu ngươi  quyết tâm theo đuổi nàng,  khi  từ chối thì  thể   tìm  nữa.”
 
“Ngươi coi nữ nhân chúng  là cái gì?”
 
“Nếu hôm nay bệ hạ  phong   huyện chủ, ngươi còn cảm thấy ngươi thích  ?”
 
“Nếu  trèo cao, thì dựa  bản lĩnh của chính .”
 
“Gia quận chúa   là bàn đạp của ngươi,  cũng  .”
 
“Hay lắm!”
 
Sau lưng vang lên tiếng vỗ tay giòn tan.
 
Là Gia quận chúa.
 
Nàng  híp mắt bước tới, trừng mắt  Hạ Vĩ: 
 
“Kẻ sáng nắng chiều mưa là đáng ghét nhất.”
 
“Sao  thể xứng với Vọng Thư tỷ tỷ .”
 
Hạ Vĩ cuối cùng cũng   hổ, luống cuống bỏ chạy.
 
Gia quận chúa  híp mắt khoác tay : 
 
“Tỷ tỷ Vọng Thư  sai ,  nào  ngây thơ gì.”
 
“Ta cố ý dụ dỗ  đó, nếu  thật sự là  quân tử chính trực,   giữ  cách,  sinh tà niệm.”
 
“   .”
 
“Hắn chỉ là tiểu nhân,   thể xứng với tỷ.”
 
“Vọng Thư tỷ tỷ,  là tỷ gả cho ca ca  , ca ca   hơn  gấp trăm .”
 
“Nhiều năm , hai   nên đính ước .”
 
“Ca ca  cũng chẳng khá hơn là bao, thông phòng  tới mười mấy .”
 
Gia quận chúa tròn xoe mắt: