“Bổn cung sẽ là tuyến phòng thủ cuối cùng  mặt các ngươi.”
 
Thân thể căng cứng của hoàng thượng cũng dịu  phần nào.
 
Ngài bước xuống khỏi long ỷ,  bên Thục phi, cao giọng :
 
“Hôm nay, trẫm cùng các ngươi đồng tiến thoái, cùng tồn vong!”
 
Từ đêm tối đến bình minh.
 
Hai bên c.h.ế.t chóc vô .
 
Đường trong cung nhuốm đẫm m.á.u tươi.
 
Những ngày  cung  qua, Thục phi ngày nào cũng kéo  luyện võ.
 
 thời gian gấp gáp,  chỉ học  hai chiêu đơn giản là đ.â.m và đẩy.
 
Ấy  mà trong lúc hỗn loạn, hai chiêu đó  giúp  g.i.ế.t  hai tên địch, giữ  mạng sống cho bản .
 
Vệ binh bên cạnh hoàng thượng gần như c.h.ế.t hết, chỉ còn  vài cung nữ, thái giám, trong đó  . 
 
Thục phi cũng  thương nặng.
 
Phía Nghiêm Lâu dù tổn thất lớn, nhưng  lưng ông  vẫn còn hàng trăm binh lính.
 
Ông    ánh mặt trời, ánh mắt như chim ưng sắc bén  chằm chằm chúng .
 
“Bệ hạ, ngài cứ  hoàng đế cho , ngoan ngoãn  lời   ?”
 
“Lão thần tuổi già , vốn   giày vò như thế.”
 
“Cớ gì  ép lão thần đến bước …”
 
Ông  vung tay lên, binh lính phía  đồng loạt giương cung lên.
 
Sắc mặt ông  lạnh lùng: 
 
“Tất cả bắn!!!”
 
18
 
Lời còn  dứt,   bên cạnh ông , Nghiêm Yến Thanh đột nhiên  tay.
 
Trường kiếm “phập” một tiếng, xuyên thẳng qua lồng n.g.ự.c ông .
 
Đầu mũi kiếm nhuộm đỏ m.á.u từ n.g.ự.c Nghiêm Lâu chọc , ông   thể tin nổi mà  Nghiêm Yến Thanh.
 
“Ngươi… ngươi là  Nghiêm gia, thế mà …”
 
Nghiêm Yến Thanh rút kiếm .
 
M.á.u tươi phụt lên như suối, nhuộm đỏ ánh  lạnh lùng của .
 
Hắn cúi mắt, thản nhiên : 
 
“Ta là  hoàng gia.”
 
Nghiêm Lâu trọng thương nhưng  gục, ông  ôm lấy vết thương đang phun m.á.u, phá lên  điên dại:
 
“Hoàng thượng a Hoàng thượng…”
 
“Ngài tính toán  thứ, bày thế cờ  để tóm gọn  của  và  bộ thế lực,  giành  giang sơn  tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vong-thu-urih/15.html.]
 
“ giang sơn đó  trống rỗng !”
 
Ông   càng lúc càng dữ tợn:
 
“Quốc khố, Nội vụ phủ đều trống rỗng!”
 
“Không  bạc, đến một đồng cũng ! Giang sơn vỏ rỗng , ngài cứ cầm lấy mà dùng.”
O mai d.a.o Muoi
“Ta  xem thử, ngai vàng đó ngài   bao lâu!”
 
Nói xong, ông  ngã xuống đất.
 
Mắt vẫn trợn trừng,  trút  thở cuối cùng.
 
Người bên cạnh Nghiêm Lâu hoặc đầu hàng, hoặc  tiêu diệt, thêm  đó là  trưởng của Thục phi kịp thời kéo quân đến, liền khống chế  cục diện bên ngoài.
 
Hoàng thượng dắt tay , chậm rãi bước đến  Nghiêm Lâu.
 
Ngài từ  cao cúi  , trong ánh mắt đan xen nỗi bi thương và niềm khoái trá:
 
“Trẫm còn  nàng .”
 
“Nàng  sẽ  cho trẫm  kho báu ở .”
 
Ánh mắt Nghiêm Lâu đột nhiên mở to tột độ: 
 
“Ngươi…   thể ?!”
 
Chỉ  xong câu đó, ông  tắt thở hẳn,  còn động tĩnh.
 
Hoàng thượng khom , chậm rãi vươn tay  khép mắt ông  .
 
 thử mấy  cũng   .
 
Ngài  nhạt,  nhỏ:
 
“Sư phụ, phụ mẫu trẫm mất sớm, thuở nhỏ  từng hứa sẽ cả đời bảo hộ giang sơn cho trẫm.”
 
“Thì  tất cả… chỉ là lừa gạt.”
 
Mặt trời nhô lên từ đường chân trời.
 
Soi sáng  m.á.u me và  xa  thế gian .
 
Ta nghĩ, suốt đời  ngài cũng sẽ    lời giải đáp nữa.
 
Những lời Nghiêm Lâu   sai.
 
Hoàng thượng dựng lên vở kịch long trời lở đất , thứ nhất là ép Nghiêm gia phản loạn, từ đó danh chính ngôn thuận mà xử lý cả họ; thứ hai là nếu  phạm trọng tội mưu phản, ắt Nghiêm gia sẽ tung hết  quân bài cuối cùng trong tay.
 
Vậy thì  thể một  dứt điểm, quét sạch đảng phái của Nghiêm gia,  trong sạch triều chính.
 
Trước đó Bộ Hộ và Nội vụ phủ đều   sự thao túng của Nghiêm Lâu.
 
Nay tra xét mới phát hiện,  chỉ  còn bạc, mà còn nợ dân gian một khoản lớn.
 
Hoàng thượng  nắm quyền triều đình, nếu  bổ sung quốc khố thì cách nhanh nhất chính là tăng thuế, nhưng thuế khóa hiện nay   nặng .
 
Nếu còn tăng nữa, chỉ sợ lòng dân oán thán sôi trào, ngai vàng cũng khó giữ vững.
 
 vẫn  cách giải.