Hắn  phất tay, đám binh lính phía  lập tức định xông lên bắt .
 
Thục phi lập tức chắn   :
 
“Ngươi  nàng là thì tức là nàng là ?”
 
“Chi bằng ngươi  bổn cung là con gái của Lăng Thanh Tùng luôn , bắt cả bổn cung c.h.é.m cho tiện!”
 
Nghiêm Miễn  mà như :
 
“Hạ thần nào dám. Trời cao  mắt, hạ thần tự  chứng cứ.”
 
Hắn vẫy tay một cái, phía   một  đàn bà gù lưng, cúi đầu chầm chậm bước ,  ngẩng đầu lên.
 
Ta giật  kinh hãi.
 
Là bà lão mà Hạ gia từng đưa !
 
Bà   tra tấn,    còn chỗ nào lành lặn.
 
Mắt  đỏ hoe, theo bản năng bước lên hai bước. 
 
Thục phi lập tức giơ tay nắm chặt lấy cổ tay .
 
Bình tĩnh. 
 
Nhất định  bình tĩnh.
 
Nghiêm Miễn nhướng mày hỏi:
 
“Ngươi  cho kỹ,  đang  cạnh nương nương ,   là con gái của Lăng Thanh Tùng ?”
 
Mắt bà lão đầy tia m.á.u,   thật sâu.
 
Nghiêm Miễn lập tức túm tóc bà, rút d.a.o cắt  bà lão một đường.
 
Hắn nở nụ  càng thêm ghê rợn, tựa như Diêm Vương nơi địa ngục:
 
“Chỉ cần ngươi chỉ  con gái của Lăng Thanh Tùng,   thể tha mạng cho ngươi.”
 
“Nói mau!”
 
“Có  là nó ?”
 
14
 
Ta cố gắng giằng tay khỏi tay Thục phi: 
 
“Đừng tra tấn bà  nữa, là…”
 
Ta còn  kịp thốt  lời thì bà lão  hét lớn: 
 
“Không  nàng ! Không  nàng !”
 
“Ta   , tiểu thư  c.h.ế.t !”
 
“Nàng  c.h.ế.t ! Nàng   c.h.ế.t từ lâu !”
 
“Không ai  giả mạo nàng ! Không ai  phép!”
 
Nước mắt hòa cùng m.á.u chảy dài  gò má già nua của bà.
 
Từng tấc linh hồn của  đều đang run rẩy.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vong-thu-urih/12.html.]
Ta  lao  xé xác tên Nghiêm Miễn , nhưng lý trí  nhắc nhở : Kết cục của hành động nông nổi chính là cái c.h.ế.t.
O mai d.a.o Muoi
Là phụ lòng cơ hội sống mà bà lão  đánh đổi cả  thể  tra tấn giành lấy cho .
 
Thục phi  lạnh:
 
“Thủ đoạn thẩm án của Nghiêm thượng thư thật khiến bản cung mở mang tầm mắt.”
 
“Ngươi  bao nhiêu vụ án, chẳng lẽ vụ nào cũng là bức cung ép khẩu?”
 
“Bản cung xem  ngươi bắt nữ nhi của Lăng Thanh Tùng chỉ là cái cớ,  mượn cơ hội  để mưu hại bản cung mới là thật!”
 
Nàng  dứt lời, vệ binh phía  lập tức tiến lên, như một bức tường vững chãi chắn  mặt .
 
Nghiêm Thanh Yến vẫn im lặng từ đầu, lúc  mới bước lên vài bước, thấp giọng :
 
“Phụ , bây giờ   lúc đối đầu trực diện.”
 
“Chúng  nên nghĩ cách khác thì hơn.”
 
Lúc rời , Nghiêm Thanh Yến liếc    sâu.
 
Thục phi lườm  một cái thật sắc,  nghiến răng lẩm bẩm:
 
“Thấy , thằng nhóc đó   còn liếc mắt đưa tình với ngươi đấy.”
 
Hả??
 
Đó là liếc mắt đưa tình ?
 
Ta thấy giống như một lời cảnh cáo “liệu hồn đó” thì đúng hơn.
 
Tiễn bước Nghiêm Miễn xong, oán khí trong lòng Thục phi vẫn còn  nặng:
 
“Nếu là bản cung, chẳng cần phí bao nhiêu công sức như thế.”
 
“Chỉ cần tìm cách c.h.é.m quách lão già đó , cây đổ thì khỉ tan, mấy kẻ khác còn  nên trò trống gì?”
 
Phải đấy.
 
Nghiêm gia nắm giữ triều chính, chẳng lẽ chỉ cần đưa những chứng cứ phụ  thu thập bao năm qua  là  thể khiến họ ngoan ngoãn nhận tội ?
 
Chúng sợ  đến thế, dày công bày mưu trăm phương ngàn kế hòng g.i.ế.t .
 
Chỉ e trong chuyện  còn  lý do sâu xa hơn nhiều.
 
Ta nhẹ giọng phụ họa:
 
“Nương nương  đúng lắm. Dân nữ cũng  hiểu nổi,     chuyện phức tạp như .”
 
“Chứng cứ tội trạng của Nghiêm gia chắc chỉ cần lục sơ sơ cũng cả đống, vì  cứ nhất định  là chứng cứ trong tay phụ  dân nữ?”
 
Thục phi buột miệng:
 
“Chẳng  vì phụ  ngươi …”
 
15
 
Nói đến đây thì nàng bỗng dừng :
 
“Thôi bỏ .”