Dưới suối vàng, còn  thể cho phụ  một lời giải thích.
 
Khi  tại ngã rẽ trái ,  nhớ  một trận cãi vã dữ dội giữa phụ  và Lưu đại nhân lúc  còn nhỏ.
 
Lưu Tử Thành tức giận đến mức cầm nghiên mực đập trúng  phụ .
 
Ta thấy vết thương của phụ ,  đau lòng   tức giận, rủa ông   cửa thì ngã gãy chân,  vệ sinh thì rơi xuống hố xí.
 
Phụ  lúc  : 
 
"Không  ăn  bậy bạ."
 
"Ông  là tiểu nhân, phụ   ghét ông  ?"
 
"Nhìn ,  thể chỉ  vẻ bề ngoài."
 
Khi    hiểu, phụ  cũng  giải thích thêm.
 
Còn về Trương Chiêu, phụ  thường chơi cờ với ông .
 
Họ dùng một bộ bàn cờ và quân cờ đặc biệt, mỗi  chơi xong đều sai  hầu rửa thật kỹ.
 
Còn những bộ cờ khác thì  bao giờ cầu kỳ đến .
 
Một  phụ  dạy  chơi cờ,  lấy đúng bộ đó  sắp xếp.
 
Phụ  nhíu mày: 
 
"Cất , chúng   dùng bộ đó."
 
Khi   tưởng vì bàn cờ quý giá, phụ  sợ   hỏng.
 
Nay nhớ , phụ   nào cũng rửa kỹ bộ cờ đó, bởi vì… ông thấy bẩn.
 
 Trương Chiêu là  ăn vận chỉnh tề, luôn xông hương.
 
Nếu con  ông   bẩn, thì bẩn chính là tâm hồn.
 
Sắc mặt Nghiêm Thanh Yến  đổi: 
 
"Trương Chiêu trong triều là  trung lập,  ngờ  ngầm là  của Nghiêm Lâu."
 
Ta hỏi ngược  : 
 
"Vậy còn điện hạ thì ? Nghiêm gia coi trọng điện hạ đến , tại  điện hạ   những chuyện   lưng bọn họ?"
 
12
 
"Hiện tại  vẫn  thể  cho nàng ."
 
" vì cứu nàng,  suýt mất mạng. Nàng nên tin rằng   cùng một phe với Nghiêm Lâu."
 
"Chúng   cùng mục tiêu, giờ nàng  thể giao chứng cứ cho   chứ?"
 
"Ta  !"
 
"Ông  chẳng để  cho  thứ gì cả."
 
"Sao  thể như ?"
 
"Có lẽ… là ở chỗ Lưu Tử Hành."
 
Vừa   chỉ kể cho   việc phụ  từng giao thiệp với Trương Chiêu, để  hiểu vì   chọn Trương gia  chỗ chôn vùi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vong-thu-urih/10.html.]
 
Còn về Lưu Tử Hành,   từng nhắc đến.
 
Đôi mắt  dần sáng lên: 
 
"Ngự sử đại phu Lưu Tử Hành, chó săn của Nghiêm Lâu, tử địch của phụ  nàng…   thể là  đó!"
O Mai d.a.o Muoi
Hắn hái một chiếc lá, huýt sáo một tiếng.
 
Chỉ trong chốc lát, mười mấy hắc y nhân đồng loạt xuất hiện.
 
Họ đến nhanh như , chứng tỏ từ sớm  phục sẵn quanh đây.
 
Ta kinh ngạc  , lạnh sống lưng: 
 
"Chẳng lẽ…"
 
Chẳng lẽ,   mắt  mới là  chơi ván cờ cuối cùng?
 
Cuối cùng  vẫn hại c.h.ế.t đồng minh của phụ  ?
 
Hắc y nhân bước đến rút tên cho Nghiêm Thanh Yến.
 
Ngũ quan  nhăn nhó vì đau đớn.
 
Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của ,  cố gắng nở một nụ  yếu ớt.
 
"Không  như nàng nghĩ."
 
"Ta và nàng… cùng một chiến tuyến."
 
"Họ đều là tử sĩ của ,   lệnh của , sẽ  lộ diện."
 
Nói xong câu đó, mũi tên  rút .
 
Hắn rên lên một tiếng,  hôn mê bất tỉnh.
 
Tử sĩ đưa chúng  rời khỏi vùng núi sâu.
 
Bọn sát thủ vẫn đang lùng sục khắp núi, một  sống  xác c.h.ế.t cũng  tìm bằng .
 
Mang theo hai kẻ nửa sống nửa c.h.ế.t như chúng , tốc độ của tử sĩ chậm hẳn .
 
Khi  ngang một ngôi chùa,  dẫn đầu kéo  từ  lưng ngựa xuống, ném   cửa chùa  phóng .
 
Vậy là    tin cần , giờ thì định vứt bỏ  ?
 
Bóng các tử sĩ  khuất, đám sát thủ áo đen  đuổi đến.
 
Chúng từ trong rừng lao .
 
Giữa ánh nắng gắt giữa trưa, lưỡi đ.a.o phản chiếu ánh sáng chói lòa khiến mắt  đau nhức.
 
Trong lòng  chửi Nghiêm Thanh Yến đến mười vạn .
 
Quay  bỏ chạy  trong chùa.
 
   thể thoát  đám sát thủ võ nghệ cao cường ?
 
Hơi lạnh của tử vong bao trùm lấy .
 
Ta  đầu , liền thấy một thanh đ.a.o lớn đang giơ cao, bổ thẳng về phía đầu …