Đã mười giờ tối, Cảnh Kiều định nấu cháo bí đỏ, sau đó xào thêm vài món ăn nhẹ, đơn giản mà lại dễ tiêu.
Mười mấy năm nay, cô không học được gì khác nhưng nấu ăn vẫn không phải là vấn đề, mẹ mất sớm, cô vẫn luôn nương tựa vào cha, cha lại không nên thân, ngày nào cũng ở ngoài đánh cờ đánh bạc, cô thực sự đói không chịu nổi, đành phải tự mày mò tìm thứ gì đó để ăn, nếu không sẽ c.h.ế.t đói mất.
Trên bàn chất thành một chồng tài liệu dày cộm không ngừng giảm dần, Cận Ngôn Thâm nhướng mày, khuôn mặt nghiêng rõ nét toát lên vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng, ký tên, dứt khoát gọn gàng, ở đâu cũng toát lên sự quyết đoán và cứng rắn của một người đàn ông trưởng thành.
Xử lý xong tập tài liệu cuối cùng, anh ngả lưng ra ghế sofa, ngón tay thon dài từ từ xoa bóp giữa hai lông mày, căn phòng rất yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở của anh ra thì không còn một âm thanh nào khác, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ mồn một.
Cận Ngôn Thâm cong môi mỏng lên một nụ cười chế giễu, người ta đều nói người giàu có tốt nhưng người giàu có thì cô đơn...
Đối diện là một ngọn núi nhỏ, lúc này đang sáng đèn, thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng chim hót trong trẻo và vang dội, mang đến cho đêm tĩnh mịch này một chút náo nhiệt và sức sống.
Hai bàn tay to chắp lại chống sau gáy, Cận Ngôn Thâm nhìn sâu thẳm ra ngoài cửa sổ, lúc lên lúc xuống, có một nỗi cô đơn và sâu sắc không thể nói nên lời, lúc này tiếng bước chân truyền đến, ánh mắt anh nhanh chóng trở nên nhanh nhạy và sắc bén, trực tiếp b.ắ.n thẳng về phía đó.
Mê Truyện Dịch
Người phụ nữ thắt tạp dề, tay bưng đĩa bước ra từ trong bếp, ánh đèn vàng nhạt đổ xuống người cô, như được bao phủ trong một quầng sáng, dịu dàng và ấm áp, ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô thanh tú, giọng nói nhàn nhạt: "Ăn cơm thôi."
Yết hầu thượng hạ cổn động, đáy lòng Cận Ngôn Thâm giống như bị ném một viên đá, đột nhiên nhảy lên một cái.
Chần chừ một lát, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay, đến khi đi ra, Cảnh Kiều đã bày biện xong bàn ăn, cháo bí đỏ mềm thơm, cải thảo xé tay, đậu cô ve xào khô và thịt bò hầm khoai tây.
Thân hình cao lớn ngồi trước bàn ăn, Cận Ngôn Thâm nheo mắt nhìn một bàn thức ăn, sau đó, anh cầm đũa bạc lên, từ tốn ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-98.html.]
Liếm môi, Cảnh Kiều lên tiếng: "Anh ăn chậm thôi, tôi đi trước."
Đũa không dừng lại, Cận Ngôn Thâm nhướng mày: "Đi đâu?"
"Đã muộn lắm rồi, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi." Cảnh Kiều thực sự hơi buồn ngủ, mí mắt đang đánh nhau.
"Ai cho cô về ngủ?" Giọng anh lạnh lùng, không vui.
"Cái đó, phòng là đoàn phim thuê, tôi và đồng nghiệp ngủ chung một phòng, nếu tối nay tôi không về ở, sẽ có chút không ổn." Cô nói rất uyển chuyển, hy vọng anh có thể thông cảm.
Nhưng thậm chí Cận Ngôn Thâm không thèm nghe, anh ta kiêu ngạo, liếc cô một cái, tự mình nói: "Tôi không thích nghe giải thích, chỉ cần câu trả lời, nếu cô muốn chạm đến giới hạn của tôi, câu trả lời là gì?"
Ngay lập tức, vai Cảnh Kiều rũ xuống, giọng nói không còn sức sống: "Ở lại."
Anh ta đã đe dọa như vậy rồi, cô còn dám động vào đầu hổ nữa sao?
"Tôi đi về phòng nghỉ ngơi trước đã—" Nghĩ một lúc, cô dừng bước, lại nói: "Tôi vẫn đợi anh ăn xong, dọn bát đũa rồi mới ngủ."
Không thể về được, Cảnh Kiều mang theo tâm trạng phức tạp và chán nản ngồi trên ghế gỗ, đầu gục sang một bên, buồn ngủ, căn phòng vốn yên tĩnh giờ có thêm tiếng thở của một người nên không còn lạnh lẽo nữa, thêm chút hơi người và sức sống.