Vừa tiện tay cầm khăn quấn lấy mái tóc vẫn còn ướt, cô mở cửa phòng nhưng lại ngạc nhiên phát hiện Cảnh Kiều và An An đứng ngoài cửa, xách theo túi lớn túi nhỏ.
Một lúc không hiểu được tình hình trước mắt, Trần Thiến nhìn hai mẹ con đầy nghi hoặc; "Đây là bỏ nhà ra đi sao?"
Không nói gì, Cảnh Kiều cau mày, liếc nhìn Trần Thiến ; "Không có mắt nhìn thế à? Nhanh ôm con gái nuôi của cô đi, tay tôi sắp gãy rồi."
Trần Thiến ; "..."
Mê Truyện Dịch
An An mới xuất viện, Cảnh Kiều lại không nỡ để cô bé đi bộ, mà xe taxi lại đỗ quá xa nên bế một đường, lúc này tay vừa mỏi vừa đau, thực sự sắp gãy rồi.
Thời gian đã rất muộn, lại còn l chiết đằng liễu nhất lộ, về đến phòng không lâu, An An đã ngủ thiếp đi, bị Cảnh Kiều bế vào phòng khách.
Đợi đến khi cô đi ra, Trần Thiến đã lau khô tóc, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm; "Nói đi, cậu và Cận Ngôn Thâm xảy ra chuyện gì?"
"Cậu chỉ biết tôi và Cận Ngôn Thâm có chuyện thôi sao? Nhớ cậu, đến ở hai ngày, không được à?"
Cảnh Kiều đi đến bên máy lọc nước, rót một cốc nước ấm, nhấp một ngụm nhạt, làm dịu cổ họng.
"Hừ hừ…" Trần Thiến lật mắt, đáp lại cô một tiếng cười lạnh; "Chậc chậc, không ngờ, một người coi trọng sắc đẹp hơn bạn bè như cậu, cũng có thể nói ra những lời này, đừng có nói dối nữa, nói thật đi!"
"Vài ngày trước, công ty có tiệc liên hoan, Lâm An Á uống say, nhà họ Lâm lại không có ai nên Cận Ngôn Thâm đưa cô ta về căn hộ."
Vẻ mặt hiểu rõ, Trần Thiến chớp chớp mắt; "Chỉ vì thế mà cô tức giận sao?"
"Tôi là người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?"
Cảnh Kiều thực sự rất muốn gõ hai cái vào đầu Trần Thiến, để cô ta tỉnh táo lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-969.html.]
"Sáng hôm sau, Bùi Thanh Ca bảo tôi đến trường họp phụ huynh cho cô ấy, Cận Ngôn Thâm chở An An và Lâm An Á ra ngoài, không ngờ kết quả là trên đường xảy ra tai nạn xe, Cận Ngôn Thâm và An An đều bị thương nhẹ, chỉ có Lâm An Á …"
Nói đến đây, giọng cô hơi khựng lại, trước mắt lại hiện lên màu đỏ tươi chói mắt trong bồn tắm, hơi thở dồn dập.
"Cô ta bị liệt hai chân, bác sĩ nói phải cắt bỏ."
"Cắt bỏ? Trời ơi!"
Trần Thiến mở to mắt, che miệng vì kinh ngạc, mặc dù sau này cô ta và Lâm An Á không còn liên lạc nhiều nhưng nghe tin này vẫn có chút buồn và tiếc nuối, dù sao cũng từng là bạn bè.
"Vào khoảnh khắc cuối cùng của vụ tai nạn, cô ta đã lao vào người An An, bảo vệ An An."
Cảnh Kiều lại tiếp tục nói.
Đối với câu nói này, Trần Thiến có chút kinh ngạc, không ngờ, Lâm An Á còn khá có lương tâm, thật vĩ đại.
"Cô ta bảo tôi nhường Cận Ngôn Thâm lại, tôi đã đồng ý."
Trần Thiến kinh hô một tiếng; "Cậu điên rồi sao?"
"Thế thì sao? Cô ta vì cứu An An mà bị liệt hai chân, không thể sống nổi, hết lần này đến lần khác muốn tự tử, chẳng lẽ tôi trơ mắt nhìn cô ta c.h.ế.t sao?"
Bây giờ nhớ lại cảnh tượng buổi chiều hôm đó, Cảnh Kiều vẫn còn sợ hãi, hai tay không ngừng run rẩy.
Trần Thiến gật đầu; "Vấn đề nằm ở đây, nếu cô ta không cứu An An, chỉ cảm thấy đáng tiếc nhưng cứu An An rồi thì lại biến thành áy náy, cậu đồng ý với cô ta, Cận Ngôn Thâm biết không?"