Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vợ Yêu Của Tổng Tài Tàn Bạo - Chương 9:61

Cập nhật lúc: 2025-06-28 06:55:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ngủ cùng anh thêm một giấc nữa." Cận Ngôn Thâm nằm thẳng trên giường bệnh, một tay ôm lấy cô; "Ngủ đi."

Tay anh bị thương, Cảnh Kiều không dám vùng vẫy lung tung, hít một hơi thật sâu, cẩn thận gối đầu lên cánh tay phải của anh, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Sáng hôm sau.

An An đã có thể xuống giường đi lại, bác sĩ cũng nói, vận động vừa phải là tốt nhất nhưng không được vận động mạnh, cũng không được quá lâu.

"Tiểu Kiều, quà con muốn, mẹ đã mua chưa?" An An hỏi.

"Hôm qua đã mua rồi, ở trên ghế sofa, con tự xem đi, còn cần gì nữa, hoặc không vừa ý thì nói mẹ biết."

Cảnh Kiều cúi người, gấp chăn trên giường bệnh lại, trải ga giường cho ngay ngắn.

An An không biết chữ, hai tay khoanh trước ngực, giả vờ nhìn chăm chú một lúc; "Tiểu Kiều, mẹ có mua nhân sâm không? Là loại tốt lắm ấy, trên tivi nói ăn nhân sâm có thể trường sinh bất lão!"

Cười nhẹ, Cảnh Kiều không để ý đến cô bé, biết cô bé tuy nhỏ nhưng rất tinh quái nhưng thực ra chẳng hiểu gì cả, còn trường sinh bất lão, cô bé tưởng là thịt Đường Tăng à?

"Mẹ mau gấp chăn đi, gấp chăn xong, chúng ta đi thăm cô."

Cận Ngôn Thâm cũng đi vào phòng bệnh, nhìn hai mẹ con; "Định đi đâu?"

"Đi thăm cô đẹp." An An nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn, chớp chớp mắt; "Bố ơi, ngồi cái này thoải mái quá, bố cũng mua cho con một cái, con cũng muốn ngồi."

Cảnh Kiều xách quà, còn An An xung phong đẩy xe lăn, thấy mới lạ, rất vui, chỉ là cô bé còn nhỏ, sức cũng nhỏ, không kiểm soát được hướng đi, thỉnh thoảng lại đ.â.m vào tường bên cạnh.

Trên đường đi, đầu gối Cận Ngôn Thâm bị đụng phải mấy lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-961.html.]

Đi đến cửa phòng bệnh, cửa phòng bệnh mở toang, Cảnh Kiều đang định bước vào thì có tiếng cãi vã kịch liệt truyền ra, nghe vậy, cô dừng bước, cũng chặn An An lại.

"Lâm An Á, con cầm d.a.o làm gì? Mau đưa cho mẹ!" Mẹ Lâm nhìn chằm chằm vào Lâm An Á đang cầm dao, muốn giật lấy con dao.

"Con còn sống làm gì? Có ý nghĩa gì? Mẹ để con chết, để con chết, đừng cản con!"

Lâm An Á khóc rất to, tóc tai rũ rượi, trên mặt không còn một tia máu, mũi d.a.o nhọn chĩa vào cổ tay mình, định cứa xuống.

"Sao con lại muốn sống muốn c.h.ế.t thế? Mau đưa d.a.o cho mẹ!"

"Con đã hơn hai mươi tuổi! Vậy mà lại rơi vào tình cảnh như thế này, bản thân mình thậm chí còn không đi vệ sinh được! Thậm chí còn tè dầm, để con sống thế nào? Có mặt mũi nào mà sống?"

Mê Truyện Dịch

Lâm An Á giọng khàn khàn, một tay cầm dao, tay phải vỗ mạnh vào n.g.ự.c mình.

Cảnh Kiều cảm thấy đầu tim mình khẽ run lên, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, bàn tay xách quà đang siết chặt lại.

An An rất sợ hãi, người co rúm lại, chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế này.

Cận Ngôn Thâm ôm An An vào lòng.

"Ngoan, để y tá bế con xuống trước, mẹ thay ga giường cho con, cũng thay quần cho con, mặc thế này sẽ không thoải mái." Mẹ Lâm vẫn nhẹ nhàng dỗ dành.

Không nghe lọt tai, Lâm An Á chỉ khóc, mắt đỏ hoe, mũi d.a.o đã đ.â.m vào cánh tay, có m.á.u chảy ra.

Cô ta không thể cử động, muốn đi vệ sinh cũng khó khăn, lại có lòng tự trọng và lòng kiêu hãnh bẩm sinh, lúc này cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nữa, chỉ muốn chết.

Loading...