Xe của Cận Ngôn Thâm cũng bảo dưỡng ở đây sao?
Đôi lông mày liễu thanh tú của bà Cận hơi nhíu lại.
Nâng tách trà lên, bà nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, lặng lẽ ngẩn người.
Đúng lúc này, chỉ thấy một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt hơi phù nề, tóc cũng rất rối, trông rất tiều tụy, mặc đồng phục bảo dưỡng màu xanh đậm.
Nhưng, còn chưa kịp bước vào cửa hàng, đã bị người quản lý bước nhanh tới túm lấy quần áo, mắng chửi thậm tệ, thậm chí còn vừa đánh vừa đá.
Mê Truyện Dịch
Người đàn ông trung niên vô cùng hèn mọn, cúi đầu khom lưng, mặc cho bị đánh mắng.
Đến khi hết giận, người quản lý phẩy tay một cái, như được lệnh ân xá, không có chút tôn nghiêm nào, lập tức chạy đi.
"Người đó thế nào?" bà Cận đặt tách trà xuống, nhàn nhạt hỏi.
Nhân viên được giữ lại để tiếp đón liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bà Cận rất hứng thú, liền lên tiếng nói.
"Là nhân viên cũ, kỹ thuật sửa chữa và bảo dưỡng đã rất thành thạo nhưng lại có tật xấu thích cờ bạc, nghe nói đã tán gia bại sản, vẫn còn cờ bạc, thường xuyên đánh bạc cả đêm, đi làm muộn, nếu không phải vì anh ta có kỹ thuật cao siêu thì đã sớm bị công ty đuổi việc, có rất nhiều thợ sửa không sửa được xe, chỉ cần đến tay anh ta thì sẽ sửa được hết."
"Nghe có vẻ là người tài." bà Cận cười khẽ một tiếng, đáy mắt lóe lên một tia sáng tối, giả vờ hỏi bâng quơ; "Các anh mấy giờ tan làm?"
"Năm giờ."
"Bao gồm cả nhân viên bảo dưỡng?"
"Vâng."
Đáp nhẹ một tiếng, gật đầu, bà Cận đứng dậy; "Để xe ở đây trước, tôi mai đến lấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-946.html.]
"Được, bà đi thong thả."
bà Cận không đi, bà nhìn đồng hồ, xách chiếc túi xách tinh xảo, đi đến quán cà phê đối diện.
Mãi đến hơn năm giờ, bà Cận mới đứng dậy.
Ánh mắt liếc thấy người đàn ông trung niên đi ra, sắc mặt bà có vẻ khác thường, tiện tay chặn một chiếc taxi, lên xe, bảo tài xế đi theo người đàn ông.
Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại, trả tiền, xuống xe.
Một con hẻm vừa hẹp vừa cũ, môi trường rất tệ, rác thải có thể thấy ở khắp mọi nơi, đang vào giữa mùa hè, mùi cũng rất khó chịu, rất khó tưởng tượng, lại có người ở trong môi trường như thế này.
Người đàn ông bước đi rất nhanh, bà Cận đi giày cao gót, cũng phải tăng tốc độ, đi theo.
Đi qua một khúc quanh, bà Cận đột nhiên cảm thấy cổ tay đau, bà kêu lên một tiếng thì thấy nhân viên bảo dưỡng đang nắm chặt cổ tay bà.
"Bà theo dõi tôi làm gì?"
"Anh buông ra trước đã!" bà Cận đẩy đẩy chiếc kính râm trên mặt, đề phòng bị nhận ra, bà đã trang bị vũ trang từ đầu đến chân, đeo kính râm, đội mũ.
Người phụ nữ, tuổi đã rất lớn, lại không có gì uy hiếp, cau mày, người đàn ông buông bà Cận ra.
"Có một chuyện, ông nói chuyện với tôi, giữa chúng ta, hẳn có thể đạt được giao dịch, tôi cho ông tiền, ông làm việc cho tôi."
Lắc nhẹ cổ tay, bà Cận nói rõ mục đích của mình.
Nghe đến tiền, người nhân viên bảo dưỡng động đậy mắt, nhìn xung quanh, đây không phải là nơi tốt để nói chuyện, ông ta buông một câu, bảo bà Cận đi theo sát.
Căn phòng rất tệ, chỉ có một phòng ngủ, phòng khách cũng bừa bộn, trên giường còn nằm một ông lão hơn sáu mươi tuổi, trông như bị bệnh, cơ thể rất yếu, mùi cũng rất nồng.