Lâm An Á nhìn ra được biểu cảm của cô.
Nghe vậy, Cảnh Kiều lại tỏ ra bình tĩnh, nhẹ nhàng cong môi, cười rất thân thiện.
"Hai mươi vạn, đối với tôi mà nói, là một con số rất lớn, đủ cho tôi và An An chi tiêu một năm."
"Hôm nay đến đây vội quá, tôi quên mang theo thẻ của Cận Ngôn Thâm, chỉ mang theo thẻ của mình, cho nên, nếu tôi mang theo thẻ của Cận Ngôn Thâm, đừng nói hai mươi vạn, cho dù là một trăm vạn, cô cũng không cần trả lại, dù sao, giữa hai người có giao tình rất sâu nhưng tôi thì không giống vậy, tương đối nghèo, cô trả lại tôi là đúng, cô trông An An giúp tôi, tôi đi quẹt thẻ..."
Dứt lời, Cảnh Kiều và nhân viên bán hàng rời đi.
Thực ra, Cảnh Kiều mang theo hai thẻ, một thẻ là của cô, một thẻ là của Cận Ngôn Thâm.
Giọng điệu nói chuyện của Lâm An Á khiến cô hơi khó chịu một chút, cho nên, không có ý định trả tiền thay cô ta.
Cũng không tức giận, ngược lại nghe xong câu này, Lâm An Á rất vui, điều này chứng tỏ, Ngôn Thâm có điều giữ lại với Cảnh Kiều, ngay cả thẻ ngân hàng cũng không đưa cho cô ta.
"An An, ba con không đưa thẻ ngân hàng cho tiểu Kiều sao?" Cô ta giả vờ vô tình hỏi An An, để moi câu trả lời mình muốn.
"Không có ạ, ba con rất keo kiệt, ngay cả thẻ ngân hàng cũng không đưa cho tiểu Kiều, hơn nữa là tiểu Kiều nuôi ba con, vì mỗi lần trả tiền đều là tiểu Kiều trả."
An An bĩu môi, đôi chân ngắn ngủn rất vất vả trèo lên ghế sofa, cầm cốc nước nhân viên bán hàng đưa qua, l.i.ế.m liếm, nói cảm ơn, rất lễ phép.
Mê Truyện Dịch
Trong khoảng thời gian này, Cảnh Kiều cũng đã thanh toán xong trở về.
Kết quả, Lâm An Á lại có vấn đề, cô ta ước tính sẽ phải ở lại Bắc Kinh mấy ngày, không thể cứ mặc mãi chiếc váy này, muốn chọn thêm hai bộ quần áo nữa.
Cảnh Kiều gật đầu, thái độ rất tùy ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-938.html.]
An An ở bên cạnh lẩm bẩm: "Đều là phụ nữ, sao lại khác nhau quá vậy!"
Nghe vậy, Cảnh Kiều rủ mắt, khó hiểu nhìn An An.
"Mẹ xem kìa, người ta vừa mua váy, vừa mua giày cao gót, đều là màu trắng, bồng bềnh, đẹp lắm, nào giống mẹ, không mua cho mình cũng đành, vậy mà còn không mua cho con nữa!"
An An khoanh tay trước ngực, rất tức giận.
"Cô ta sẽ trả tiền lại cho mẹ, mẹ mua cho con cũng được, lúc đó con cũng phải trả tiền lại cho mẹ." Cảnh Kiều liếc cô bé một cái.
"Con là con gái mẹ, còn đòi tiền con gái mình, có biết xấu hổ không?"
Cảnh Kiều giả vờ không nghe thấy, làm như không thấy, căn bản không nghe lời cô bé, tức đến mức An An dậm chân.
Không đến công ty nữa, ba người trở về khách sạn.
Lâm An Á nói mình không dám ngủ một mình, bóng ma ban ngày vẫn còn, muốn ngủ cùng hai người.
Cảnh Kiều tỏ ý không thành vấn đề, dù sao cũng không sao.
Còn An An thì tỏ ra rất ngượng ngùng: "Như vậy không tốt lắm đâu, con không có thói quen để người phụ nữ khác nhìn cơ thể mình, xấu hổ lắm."
Cảnh Kiều: "..."
Lâm An Á bị thương, không dám tắm, đúng là bị thương, cô ta không nói dối, hơn nữa vết thương còn không nông.
Buổi tối bác sĩ đến thay thuốc, Cảnh Kiều cũng nhìn thấy, hai vết thương rất dài, nhìn thôi đã thấy đau, cho nên đây cũng là lý do cô mặc định sẽ ngủ cùng Lâm An Á.