"Đúng đúng đúng, không được bỏ cuộc, không được bỏ cuộc, cậu ấy yêu em mà, Tĩnh Kiều cái con nhỏ tiện đó là chen vào, mẹ ủng hộ con!"
Thái độ mẹ Lâm hay đổi tức thì, trên mặt toàn là nụ cười, miệng suýt nữa thì nứt ra.
Mê Truyện Dịch
Lâm An Á cũng gật đầu, rất tán thành lời nói của mẹ Lâm, đúng vậy, Cảnh Kiều là chen vào, cướp mất anh, còn ngang nhiên thể hiện tình cảm trước mặt cô ta, tức này, cô ta không thể chịu đựng được.
Lúc này, mẹ Lâm đã rời đi, lên lầu đến thư phòng, mở máy tính, đang tìm kiếm tin tức về công ty WG.
Tên tuổi công ty quá lớn, bà ta vừa tìm kiếm, đã có rất nhiều thông tin hiện ra.
Đọc từng dòng tin, mẹ Lâm nở nụ cười rạng rỡ, giống như hoa đang nở rộ, dường như, công ty WG, đã mang họ Lâm, nghĩ thôi cũng thấy vui.
Đồng thời.
Người đang xem tin tức còn có bà Cận, trái ngược với mẹ Lâm, trên mặt bà ta không hề có chút vui vẻ nào, ngược lại lông mày thanh tú nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm trọng.
Cận Ngôn Thâm luôn nói, anh có tham vọng và tham vọng rất lớn.
Bà ta không nghi ngờ lời nói của anh nhưng dù sao cũng không ngờ tới, tham vọng của anh lại là WG, so với Cận Thị, WG nổi tiếng hơn, danh tiếng tốt hơn.
Và hiện tại, Cận Thị ngoài cổ phần của Thủy Mặc ra, gần như tất cả đều thuộc về Cận Ngôn Thâm, anh đã hoàn toàn nắm giữ cổ phần, điều này làm sao bà ta không lo lắng được?
Một chùm ánh sáng mạnh chiếu vào.
Thấy vậy, bà Cận nhanh chóng tắt ti vi.
Cận Thuỷ Mặc bước vào, rất mệt mỏi, vừa đi công tác về, chỉ mặc áo sơ mi, áo khoác vắt vội trên vai; "Mẹ, mẹ bảo nhà bếp mang bữa tối lên đây."
"Được, con lên lầu trước đi, mẹ ra nhà bếp một lát." bà Cận đã thu lại vẻ mặt, không để lộ cảm xúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-926.html.]
Đêm xuống, cả đêm, bà Cận không ngủ được.
Bà ta cứ mãi nghĩ về Cận Ngôn Thâm và Cận Thị, nếu anh ra tay, chắc chắn không giữ nổi Cận Thị, Thủy Mặc sẽ bị đẩy khỏi vị trí tổng giám đốc.
Căn hộ.
Cận Ngôn Thâm đứng quay mặt vào tường, mặc áo sơ mi trắng quần dài, chất liệu tốt, không có một nếp nhăn nào nhưng đang bị phạt đứng.
Cảnh Kiều đang xem chương trình tạp kỹ, rất hài hước, cô cười đến mức ngả nghiêng.
An An đang chơi ván trượt, miệng còn ngậm kẹo mút, tâm trạng rất tốt, liên tục di chuyển vòng quanh Cận Ngôn Thâm, tiếng kẹo mút cứ kêu roẹt roẹt.
"Bé yêu, phạt đứng đã được hai tiếng rồi." Cận Ngôn Thâm nhìn đồng hồ đeo tay kim cương, lên tiếng nhắc nhở.
"Mới có hai tiếng mà, gọi cái gì! Tiểu Kiều nói rồi, phải để ba đứng cả đêm, cả đêm là hai mươi tư tiếng, ba, tự mình cố gắng đi!"
An An chơi hơi mệt, trực tiếp ngồi lên mu bàn chân Cận Ngôn Thâm, cái m.ô.n.g nhỏ xoay qua xoay lại.
Cận Ngôn Thâm ;"...... "
"Anh không có chút uy tín nào cả, tự mà suy nghĩ đi, tối nay đừng về phòng, đúng là tên lừa đảo!" Cảnh Kiều không muốn để ý đến anh, gọi An An một tiếng.
"Tiểu Kiều, mẹ về phòng trước đi, con canh ba, phòng khi ba lười biếng thì sao?" An An nói hùng hồn.
Có chút mệt mỏi, không để ý đến hai cha con, Cảnh Kiều về phòng.
An An nhanh chóng khiêng ghế đến đặt trước mặt Cận Ngôn Thâm, rồi mở tủ lạnh, lấy kem ra, miệng nhỏ ngậm ngùi ăn.