Cảnh Kiều suýt nữa thì cười ra nước mắt, nhẹ nhàng vỗ tay An An: "Nguyên hình của mẹ là gì?"
"Hồ ly tinh!" Không cần suy nghĩ, An An trực tiếp trả lời.
Cảnh Kiều hơi đen mặt, không mấy hài lòng.
Cận Ngôn Thâm cười khẽ, phụ họa con gái nhưng lời nói lại hướng về phía Cảnh Kiều: "Đúng vậy, rất tuyệt, chính là hồ ly tinh, không phải hồ ly tinh thì làm sao có thể quyến rũ anh, làm anh mê mẩn không thôi, hả?"
"Không biết xấu hổ à?" Cảnh Kiều nghiến răng, sao anh lại bất lịch sự như vậy.
"Trước mặt em, cần gì phải biết xấu hổ." Cận Ngôn Thâm nhướng mày, rất hiếm hoi, có vài phần lưu manh: "Chăm sóc tốt con gái, anh sẽ ra ngoài ngay thôi."
Cảnh Kiều khẽ hừ một tiếng: "Chỉ nhớ quan tâm con gái thôi à?"
Cận Ngôn Thâm nheo mắt lại, hạ thấp giọng, cố ý để trong đó xen lẫn một loại gợi cảm, mặn nồng: "Ra ngoài rồi anh sẽ quan tâm em, quan tâm thật tốt, từ tinh thần đến thể xác, được không?"
Mắt hướng lên, Cảnh Kiều trừng Cận Ngôn Thâm một cái, vỗ vỗ lưng An An: "Đi thôi, đừng ở lại với tên lưu manh này nữa."
An An vẫn chưa xem đủ, không chịu đi, kết quả bị Cảnh Kiều đá nhẹ vào mông, con bé gãi đầu, quay người, nói với Cận Ngôn Thâm, giọng ngây thơ: "Nhìn vợ cha kìa, sắp nổi điên rồi!"
Cận Ngôn Thâm bật cười, bị con gái làm cho vui vẻ.
Cận Thị.
Sáng sớm tinh mơ, Cận Thủy Mặc vừa ngồi xuống, đã có quản lý bộ phận và cấp cao của công ty cầm tài liệu đi vào, vẻ mặt khó coi.
"Sao vậy? Vẻ mặt này, bị táo bón à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-905.html.]
Cận Thủy Mặc ném chìa khóa xe xuống, thân mình ngả vào ghế da mềm mại, hai chân dài thẳng tắp đặt lên bàn làm việc, tháo cà vạt.
"Hai hợp đồng đã tiếp xúc trước đó, đã tiến hành đến bước sắp ký kết, giờ đột nhiên bị hủy bỏ, nói là không muốn hợp tác với Cận Thị."
Nhướng mày, Cận Thủy Mặc uống một ngụm nước: "Rất bình thường, không hợp tác thì không hợp tác, không có hai đơn hàng đó, Cận Thị cũng không đến nỗi nào."
"Nhưng mà, hai đơn hàng này rất lớn, lợi ích khách quan, ảnh hưởng đến Cận Thị không hề nhỏ."
Cận Thủy Mặc đặt cốc nước xuống, khóe mắt dài hơi nhướng lên.
"Là quản lý bộ phận, chuyện này, anh lại đến đây để bàn với tôi? Nếu quan trọng với Cận Thị như vậy thì có hai lựa chọn, thứ nhất, anh lại tiếp xúc, hòa giải, nhượng bộ lợi ích, đến giới hạn cuối cùng, cứ bám riết lấy, thứ hai, là tìm lựa chọn tốt hơn."
Quản lý gật đầu, đi ra ngoài.
Cận Thủy Mặc hơi bực bội, sáng sớm tinh mơ, tâm trạng không thoải mái, khiến người khác cũng bị ảnh hưởng.
Quản lý bộ phận trước vừa đi ra, ngay sau đó, lại có người đẩy cửa vào, vẫn là những hợp đồng hợp tác đã tiếp xúc trước đó bị hủy bỏ đột xuất.
Nhíu mày, Cận Thủy Mặc vẫy tay, bảo anh ta đi ra trước, định nghỉ ngơi một lúc rồi họp tiếp.
Về cơ bản, những hợp đồng hợp tác lớn nhất mà Cận Thị đang tiếp xúc đều đã bị hủy bỏ, chỉ còn một số dự án nhỏ vẫn đang tiếp tục.
Mê Truyện Dịch
Cận Thủy Mặc cảm thấy, toàn bộ sự việc có chút kỳ quặc nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân.
Bởi vì, những hợp đồng hợp tác đó đều đang trong giai đoạn hòa hợp, chưa phát triển đến mức ký hợp đồng nên giờ hủy bỏ cũng là điều đương nhiên.