Nói xong những gì mình muốn nói, căn bản không đợi đối phương trả lời, Cận Ngôn Thâm trực tiếp cúp máy.
Ngực không ngừng phập phồng, Cận Thủy Mặc cười nhạo.
"Nó… nói gì vậy?" Không kìm chế được, bà Cận vẫn đang run nhẹ.
"Chỉ là vài lời đe dọa mà thôi."
Bề ngoài, Cận Thủy Mặc ung dung tự tại, không có chút phản ứng nào nhưng thực ra, trong lòng đã nổi sóng dữ.
Trước kia, cho dù ông Cận và bà Cận nói xấu Cận Ngôn Thâm thế nào, anh ta vẫn luôn bán tín bán nghi, không tin hoàn toàn, lúc này, hoàn toàn tin rồi!
"Giờ thì đã thấy rõ rồi chứ? Cho nên nói người ta đều thực tế cả, Cận Ngôn Thâm luôn mưu mô nhiều, mẹ đừng tìm anh ấy đối chất trước, hãy xem anh ấy sẽ làm gì tiếp theo."
Bà Cận lấy lại tinh thần, trong đôi mắt ôn nhu lóe lên ánh sáng sắc bén.
Chỉ cần chuyện đó, Cận Ngôn Thâm không nói ra, vậy thì, bà ta không cần phải sợ.
Bà quan sát kỹ sắc mặt của Cận Thủy Mặc, rất rõ ràng, anh không biết gì cả.
"Ừ." Đáp lời, Cận Thủy Mặc quay người, lên lầu. Anh mở ngăn kéo, lấy ra một quyển album ảnh đặt ở trong, mở ra.
Mê Truyện Dịch
Phần lớn ảnh trong đó đều là ảnh chụp chung của anh ta và Cận Ngôn Thâm.
Cận Ngôn Thâm có vấn đề, không mấy thích chụp ảnh, luôn luôn cau có, trông vô cùng hung ác, lại không gần gũi.
Những bức ảnh này, đều là Cận Thủy Mặc cầm gậy tự sướng, tranh thủ lúc Cận Ngôn Thâm không để ý mà tấn công bất ngờ, chụp trái, chụp phải, chụp trước, chụp sau.
Mỗi bức ảnh, không ngoại lệ, Cận Ngôn Thâm đều mang khuôn mặt lạnh tanh như poker, cau mày, vô cùng khó chịu, còn Cận Thủy Mặc thì tràn đầy sức sống tuổi trẻ, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, cười đắc ý và rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-902.html.]
Cười lạnh, Cận Thủy Mặc lấy bật lửa ra, châm lửa đốt ảnh, nhìn ngọn lửa đỏ nhảy múa trước mắt, thiêu đốt thành tro tàn.
Những bức ảnh này, anh ta thấy, không cần giữ lại nữa.
Phòng không mở cửa sổ, khói mù mịt, rất nồng nặc và cay mũi, tràn ngập trong không khí, khiến người ta hơi khó thở.
Cận Thủy Mặc tùy tiện ném quyển album đã cháy một nửa vào thùng rác, không thay quần áo, cứ thế nằm vật xuống giường.
Ngày hôm sau.
Luật sư đến Cận Trạch gặp bà Cận nói chuyện, kể lại ý của Cận Ngôn Thâm.
Bà Cận chỉ khẽ uống trà hoa, dường như không nghe thấy lời luật sư, vừa uống trà, vừa tỉa cành cây, dường như không nghe thấy lời luật sư, căn bản không để ý.
"Bà Cận." Luật sư đành phải lên tiếng lần nữa.
"Có chuyện gì?" Bà ấy đặt kéo xuống, ngẩng đầu lên.
"Về ý của Cận Tiên Sinh, bà nghĩ sao?"
"Giết người thì phải đền mạng, bây giờ không để anh ta đền mạng, chỉ là đi tù, tôi thấy hình phạt như vậy hơi nhẹ, còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không có gì nữa thì hãy đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi."
Bà Cận có vẻ như đang đuổi khách.
Chuyện đã nói đến mức này, luật sư cũng thực sự không tiện ở lại nữa, đứng dậy, chào tạm biệt, rồi rời đi.
Sau đó, luật sư đến nhà tù, thuật lại lời của bà Cận, không sót một chữ nào cho Cận Ngôn Thâm.
Châm thuốc, Cận Ngôn Thâm dùng những ngón tay thon dài và khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc, không nói gì, một lúc sau, anh gạt tàn thuốc, tỏ ý đã biết, bảo luật sư rời đi.