Ngực bà Cận phập phồng, không ngờ thái độ của anh lại ngang ngược như vậy.
"Sét đánh?" Cận Ngôn Thâm cười lạnh, cười nhạo báng: "Nếu quả thật có chuyện sét đánh thì tôi cũng đúng là đáng c.h.ế.t nhưng đã sống sót, tự nhiên sẽ sống rất tốt."
Lắc đầu, thái độ bà Cận kiên quyết: "Tôi sẽ không ra tòa giúp anh đâu, anh đừng mơ tưởng nữa."
"Mẹ, mẹ tin hay không, con có rất nhiều cách để mẹ phải nhượng bộ?" Cận Ngôn Thâm đột ngột nhướn mày, giọng nói dài, âm cuối lên cao.
Nghe vậy, thân thể bà Cận không tự chủ được run lên nhẹ.
"Mẹ đang run sao?" Qua điện thoại, Cận Ngôn Thâm như cũng có thể cảm nhận được phản ứng của bà: "Là vì con gọi mẹ, hay vì câu nói sau, hoặc, cả hai đều?"
Đúng vậy, tiếng gọi "Mẹ" đó, khiến toàn thân bà Cận run rẩy, sợ hãi, như đang ở trong hầm băng lạnh lẽo, từ sau chín tuổi, anh không gọi như vậy nữa, lúc này như ác ma, có thể cướp mạng.
"Con là con trai của mẹ, theo lẽ thường, gọi mẹ một tiếng là đương nhiên, sợ cái gì?"
Giọng Cận Ngôn Thâm vẫn nhẹ nhàng, tao nhã.
"Chín tuổi năm đó, đã xảy ra rất nhiều chuyện, cả đời con sẽ không quên, tin chắc mẹ cũng vậy, con lén nghe được cuộc nói chuyện của mẹ và ông nội, mẹ và ông nội đã dùng biểu cảm như thế nào để đưa con vào tù, có lẽ, phải cảm ơn mẹ và ông ấy nhiều vì sự rèn luyện đó, khiến con rất thích nghi với nhà tù, cảm thấy rất thoải mái."
Cơ thể bàn Cận vẫn run rẩy, thậm chí có phần cầm điện thoại cũng không vững.
"Mẹ quên rồi sao?" Cận Ngôn Thâm lại nhẹ nhàng nói thêm một câu, tốt bụng nói: "Cần con nhắc nhở không?"
Không nói gì, không có lời nào, bà Cận im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-901.html.]
"Tối hôm đó, năm chín tuổi, con vô tình đi ngang qua cửa phòng làm việc, cửa phòng làm việc không đóng chặt, để lại một khe hở, qua ánh đèn vàng nhạt có thể nhìn thấy mẹ và ông nội đứng bên cạnh bàn làm việc——"
Cuối cùng, bà Cận xúc động sụp đổ, nhắm mắt lại, hét lên một tiếng đứt ruột đứt gan: "Anh im miệng cho tôi!"
Lúc này, Cận Thủy Mặc đi đến phòng khách, đúng lúc nghe thấy tiếng hét đó, anh ta giật mình, sau khi hoàn hồn, cau mày.
Bà Cận trước mặt Cận Thủy Mặc, luôn luôn tao nhã, ôn nhu, chưa từng có loại biểu hiện và phản ứng mất kiểm soát như vậy.
Không hề động tĩnh, cũng không lên tiếng, Cận Thủy Mặc nhẹ nhàng bước tới, giật lấy điện thoại từ tay bà Cận, đặt lên tai.
Anh ta rất tò mò, người gọi điện là ai, lại nói những gì, đến mức khiến bà ấy mất bình tĩnh như vậy?
Hoàn toàn không phòng bị, bà Cận thốt lên một tiếng kêu, giây tiếp theo, bị Cận Thủy Mặc bịt miệng lại, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Sao nào, tôi mới nói có vậy thôi mà bà đã không chịu nổi?"
Đối phương, ngay sau đó, chậm rãi và âm trầm nói một câu.
Mê Truyện Dịch
Giọng nói vô cùng quen thuộc, dù có hóa thành tro, Cận Thủy Mặc cũng nhận ra.
Anh ta không lên tiếng, chỉ là tay cầm điện thoại nổi gân xanh, hơi dữ tợn, thở hổn hển, tiếp tục nghe.
"Cho nên, tôi muốn ra tù, bà nhất định phải ra tòa làm chứng, tôi không g.i.ế.c ông ta, bà là nhân chứng của vụ tai nạn này, rất rõ ràng, bà chỉ có thể nghe lời tôi, không có lựa chọn nào khác, nếu không, hậu quả bà sẽ không thể gánh vác nổi."