Lúc đó, có một thời gian, Cận Ngôn Thâm ở lại Iraq, tiếp xúc với vũ khí.
Cận Ngôn Thâm đã từng giúp Phó Trần Văn tiếp xúc với chính phủ Trung Quốc về vũ khí, vì vậy chính phủ Trung Quốc luôn có ý muốn thu phục Cận Ngôn Thâm, tiếc là, anh không mấy hứng thú.
"Huống chi, anh cũng được coi là ông trùm buôn vũ khí thứ hai ở Iraq, xảy ra chuyện như vậy, thuộc hạ của anh đang rục rịch, muốn thể hiện tài năng."
Phó Trần Văn có khuôn mặt trẻ con nhưng không phù hợp với khuôn mặt trẻ con đó lại là sự tàn bạo.
"Được rồi, A thị là xã hội pháp trị, tất nhiên vẫn phải giải quyết hòa bình, đến khi cần thiết phải thể hiện sức mạnh vật chất và áp lực, tự nhiên sẽ ra tay, giờ tôi có vợ và con gái, không thích hợp để xen vào chuyện vũ khí nữa, dù chỉ là danh nghĩa, không muốn mang lại nguy hiểm cho họ, chuyện này, để sau hãy nói, anh nên tìm người thay thế mới."
Cận Ngôn Thâm ung dung, không nể tình.
Trong thời gian ở Iraq, kỹ thuật b.ắ.n s.ú.n.g siêu phàm của Cận Ngôn Thâm đã chinh phục tất cả mọi người, kết quả lại bị gán cho danh hiệu ông trùm buôn vũ khí thứ hai.
Phó Trần Văn là người đứng đầu, anh là người thứ hai.
Phó Trần Văn còn nói như vậy, nếu, đến một ngày nào đó, anh ta gặp chuyện ngoài ý muốn, làm nghề buôn vũ khí, gặp chuyện ngoài ý muốn cũng là chuyện bình thường, vì vậy, nhất định anh ta phải có người kế nhiệm.
Và người mà anh ta coi trọng để kế nhiệm chính là Cận Ngôn Thâm, người khác anh ta không tin tưởng, cũng không có loại quyết tâm và năng lực đó.
Cận Ngôn Thâm không có hứng thú gì nhưng vì bạn thân mở lời nên đã đồng ý, bây giờ, lại có thêm mối lo ngại mới.
Những năm này, chỉ là mang danh nghĩa thôi.
Nhưng tổ chức của Phó Trần Văn có tính kỷ luật vô cùng nghiêm khắc, đối với Cận Ngôn Thâm, đây chỉ là cái danh hiệu nhưng đối với tổ chức, đó chính là người lãnh đạo thứ hai.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-900.html.]
"Mang danh nghĩa thôi, là dùng điện thoại bàn của nhà tù gọi cho anh, không thích hợp nói quá lâu, để trực thăng và thuộc hạ của anh đi nghỉ ngơi đi."
Lời nói vừa dứt, Cận Ngôn Thâm cúp máy.
Cận Trạch.
Bà Cận luôn để ý đến những diễn biến trên báo chí, quả nhiên, so với hai ngày trước, những lời nguyền rủa nhắm vào Cận Ngôn Thâm đã giảm bớt.
Bà cầm chén trà, uống nước.
Sức mạnh dư luận giảm bớt, chắc chắn Cận Ngôn Thâm sẽ kháng cáo, từ đó giảm nhẹ hình phạt cho mình.
Không được, không thể để cho mọi việc cứ tiếp tục phát triển như vậy, bà phải nghĩ, phải suy nghĩ thật kỹ, phải lại thực hiện các biện pháp cần thiết, để anh ta không được toại nguyện.
Suy nghĩ đang miên man, nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên, bà Cận nhíu mày, bắt máy.
"Là tôi." Giọng Cận Ngôn Thâm âm trầm, như đang uống nước, có tiếng động nhỏ.
"Anh gọi điện đến làm gì?" Giọng điệu bà Cận rất khó chịu, mang theo sự giận dữ: "Là đang khoe khoang với tôi sao?"
"Không…" Cận Ngôn Thâm nói ra suy nghĩ của mình: "Mọi việc đều phải dựa vào chứng cứ, camera giám sát không thể hiện được điều gì, tôi muốn bà ra tòa làm chứng cho tôi, tôi không g.i.ế.c ông ta."
"Anh sẽ bị sét đánh!"