Nói xong, quay người, Cảnh Kiều bước ra khỏi phòng.
Cận Ngôn Thâm cau mày dữ dội, ánh mắt nhìn về phía xa, người đứng sau chỉ đạo là ai, anh không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được.
An An đi vào nhà vệ sinh, Bùi Thanh Ca kéo Cảnh Kiều đến góc phòng, giọng nói rất nhỏ: "Chị Cảnh Kiều, bây giờ chuyện càng ngày càng lớn rồi, diễn đàn, weibo, tất cả đều là tìm kiếm nóng, nghe nói người giám sát của A thị đã bị cách chức, trực tiếp cử người từ cấp trên xuống, chắc là sẽ bắt Cận Tiên Sinh."
Mê Truyện Dịch
Nhíu mày nhẹ, Cảnh Kiều vỗ tay Bùi Thanh Ca, ánh mắt xa xăm, mang theo vẻ u ám: "Thanh Ca, ai cũng không thể khống chế được anh ấy, cũng không thể thuyết phục."
Cho nên, vua không vội, hoạn quan vội.
Cận Ngôn Thâm không hề tỏ ra gì, như thể không có chuyện gì xảy ra nhưng bản thân cô lại nóng ruột, đau đầu, đau bụng.
Lúc đó, bản thân cô bị đẩy lên đỉnh điểm dư luận, cô cũng không căng thẳng, khó chịu như vậy.
Bụng càng lúc càng đau, giống như có kim đ.â.m vậy, rất khó chịu, Cảnh Kiều không đứng dậy nổi, ngồi xổm xuống đất, chống eo, ruột như bị xoắn lại, đau đớn khó chịu.
Thấy vậy, Bùi Thanh Ca vội vàng chạy vào phòng ngủ: "Cận Tiên Sinh, chị Cảnh Kiều hình như không ổn rồi, đau đến nỗi không đứng dậy nổi."
Nghe vậy, Cận Ngôn Thâm lập tức chạy tới, như một cơn gió, cúi người, hai tay bế ngang Cảnh Kiều, định đưa cô đi bệnh viện: "Đau lắm à? Cố chịu đựng chút, anh đưa em đi bệnh viện."
"Đặt em xuống." Cảnh Kiều đau đến mức hít một hơi lạnh, nói: "Không cần anh đưa em đi, bây giờ A thị không ai không biết anh, Thanh Ca, em đỡ chị đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-887.html.]
"Dạ." Đáp lời, Bùi Thanh Ca đỡ lấy tay Cảnh Kiều, đi ra phía ngoài căn hộ.
Dù sao cũng là con gái, mới mười sáu mười bảy tuổi, rất gầy yếu, lại ít sức, đỡ Cảnh Kiều rất khó khăn, hai người đi rất khó khăn, mất một lúc lâu mới di chuyển được một bước.
Vẻ mặt Cận Ngôn Thâm âm trầm, lạnh lẽo, khẽ mấp máy môi: "Anh đưa em đi!"
"Anh đưa cái gì? Để cho tất cả mọi người vây quanh chúng ta xem, giống như quái vật vậy? Anh biết bây giờ ảnh hưởng của anh lớn đến mức nào không?"
Cảnh Kiều rất ngoan cố, không chịu để anh đưa, đẩy tay anh ra, thái độ kiên quyết.
"Em tự đi được, bây giờ hoàn cảnh của anh giống như chuột chạy qua đường, ai cũng muốn đánh, ai cũng mong anh bị kết án chung thân, nếu thật sự bị kết án chung thân, đến lúc đó, người chịu khổ là một mình anh nhưng người đau lòng buồn bã là em và An An, ngoài ra, bất cứ ai cũng sẽ quên đi chuyện này, người bị tổn thương, thường là người thân nhất, người xa lạ, sẽ không vì anh mà rơi lệ, đau lòng, lo lắng anh sống trong đó như thế nào, chỉ có người thân!"
Cắn răng, chống đỡ thân thể, cô lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhờ vào sức lực của Thanh Ca, bước ra khỏi phòng.
Trước đây cô đã bị bệnh dạ dày, đau đến c.h.ế.t người, cảm giác này rất giống với bệnh dạ dày.
"Ba, Tiểu Kiều đâu rồi." An An chạy ra, không mang dép lê, đôi chân trắng nõn của cô bé dẫm lên sàn nhà.
Không nói gì, Cận Ngôn Thâm bế An An lên, ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ miên man, trôi nổi rất xa, không có điểm tựa.