Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vợ Yêu Của Tổng Tài Tàn Bạo - Chương 8:57

Cập nhật lúc: 2025-06-28 06:46:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh Kiều cười chế giễu: "Đúng vậy, đó là chuyện đã qua nhưng quá khứ lại liên quan đến tương lai của chúng ta, không đúng, chúng ta còn tương lai gì nữa."

Yết hầu chuyển động, lòng Cận Ngôn Thâm nặng trĩu, rất muốn hút thuốc.

"Đã không có tương lai, vậy thì sau này đừng quan tâm đến chuyện của anh nữa, anh có thể hạ quyết tâm quên em, vì vậy đừng đến đây trêu chọc anh hết lần này đến lần khác." Cảnh Kiều không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: "Chuyện của An An, nói thế nào?"

"Vẫn đang tiến hành."

"Trên tay vẫn còn giữ bản thỏa thuận mà anh đã viết lúc đó, nếu đi theo con đường pháp lý bình thường, có khả năng không?" Cô tỏ vẻ công tư phân minh.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, có mấy bác sĩ người Mỹ đi vào.

Cận Ngôn Thâm không trả lời câu hỏi của cô nữa, đứng dậy, nhường chỗ cho cô ấy kiểm tra cơ thể.

Thực ra, ngoài vết thương ở đầu ra thì không có vấn đề gì lớn, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng nhiều hơn.

Bác sĩ người Mỹ vẫn chưa đi, Trần Thiến và Lâm Tử An đã đi vào, tay xách giỏ hoa quả và hoa tươi, vừa nhìn thấy Cảnh Kiều, Trần Thiến đã chạy ùa tới, cô ấy sợ đến mức không nhẹ.

Còn Cận Ngôn Thâm và Lâm Tử An đã chạm mặt nhau.

"Cận tiên sinh, lâu lắm không gặp, không đúng, phải là năm năm không gặp." Lâm Tử An đưa tay ra, trên mặt nở nụ cười khẽ.

Đưa tay ra, Cận Ngôn Thâm nắm hờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-857.html.]

"Nhưng mà, nghe nói Cận tiên sinh bị giam trong tù, sao lại ra ngoài được?"

Mê Truyện Dịch

Nhíu mày, Cảnh Kiều nhìn Lâm Tử An.

Cận Ngôn Thâm trả lời khẽ: "Được ân xá."

"Quân tử ba ngày không gặp, phải nhìn nhau bằng con mắt khác, năm năm trôi qua, không ai ngờ lại gặp nhau theo cách này." Lâm Tử An cười nhạt, quay người, nhìn Cảnh Kiều: "Anh đã lấy đơn xin học cho em, em nhớ điền vào nhé."

"Được." Cảnh Kiều trả lời.

"Còn mang cho em thực phẩm bổ dưỡng nữa, rất thanh đạm, có dinh dưỡng, nghe tin em gặp chuyện, vừa về nước, anh và Trần Thiến đã đến ngay."

Nói xong, Lâm Tử An ngồi xuống nhưng lại là vị trí mà Cận Ngôn Thâm vừa ngồi, anh ta cầm lấy quả táo, còn có dao, gọt táo.

Rất tỉ mỉ, cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó xiên vào tăm, mới đưa cho Cảnh Kiều.

Đúng lúc hơi khát, Cảnh Kiều nhận lấy, ăn rất chậm.

Lưng dựa vào tường, ánh mắt Cận Ngôn Thâm sâu thẳm, lặng lẽ nhìn chằm chằm, trong lòng cảm xúc dâng trào, buồn bã, uất ức, giữa họ, rất có sự ăn ý.

Xem ảnh, mặc dù có cảm giác nhưng không bằng cảm giác khi tận mắt nhìn thấy, mãnh liệt, dữ dội.

Nhắm mắt lại, anh cười khẩy, trong lòng không dễ chịu cho lắm, cuối cùng, đẩy cửa đi ra ngoài, kẹp một điếu thuốc, hút.

Loading...