"Đúng vậy nhưng anh ta không hề bàn bạc với chúng tôi, mà tự mình đưa ra quyết định, An An là cháu gái nhà họ Cận, lẽ ra phải mang họ Cận."
"Trong bản thỏa thuận cũng đã nói, nếu nhà họ Cận có người muốn giành lại đứa trẻ thì phải chuyển nhượng 20% cổ phần của Cận Thị, bác gái, bác có 20% cổ phần của Cận Thị,bác đã chuẩn bị sẵn sàng như vậy rồi sao?"
Cảnh Kiều chỉ ra điểm chí mạng trong bản thỏa thuận.
bà Cận mỉm cười khẽ: "Đây có phải là âm mưu của cô và Cận Ngôn Thâm không?"
"Ý gì cơ?"
"Câu trả lời rất rõ ràng, lúc trước Cận Ngôn Thâm đã sớm biết mình sẽ bị đuổi khỏi Cận Thị nên đã giăng bẫy, cố tình đưa ra điều kiện như vậy, anh ta không giành lại quyền nuôi dưỡng An An, mà tôi thì sẽ giành lại, vì vậy tôi phải chuyển nhượng 20% cổ phần cho các người nhưng điều duy nhất Cận Ngôn Thâm không ngờ tới là mình sẽ bị tống vào tù, tâm tư của anh ta quả là kín đáo nhưng lại không lường trước được kết quả."
Cảnh Kiều cười lạnh.
"Với tài năng như bác gái, mà không đi biên kịch phim truyền hình thì thật đáng tiếc, phim truyền hình bây giờ càng ngày càng khó xem, chính là vì thiếu những biên kịch giỏi, có trí tưởng tượng phong phú."
Mê Truyện Dịch
Bà ta dựa vào đâu mà nói Cận Ngôn Thâm như vậy?
bà Cận tức giận trong lòng, lông mày liễu khẽ nhíu lại, không muốn tiếp tục ngồi nói chuyện với cô ta nữa: "Tôi đã nói với cô rồi đấy, cô chuẩn bị tâm lý đi là được."
Nói xong, bà ta đi vào phòng ngủ.
An An đang vẽ tranh, thấy bà Cận, ngoan ngoãn gọi một tiếng bà nội.
bà Cận không vừa ý với Cảnh Kiều nhưng lại rất vừa ý với An An, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, thịt mềm mại: "Có muốn về ở với bà nội mấy hôm không?"
Giơ tay gãi đầu, An An đảo mắt, lắc đầu: "Bà nội, cháu quen giường rồi, ngủ không quen."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-849.html.]
bà Cận không nói gì, nhìn An An hai lần, đứng dậy, đi ra ngoài.
Cảnh Kiều không tiễn bà ta, tự mình uống trà, xem tivi, trông rất bận rộn.
Bùi Thanh Ca đi ra, liếc nhìn bà Cận đang rời đi, lắc đầu, khẽ lẩm bẩm hai tiếng, đi rót nước cho An An.
Còn Cảnh Kiều đã quay về phòng, bắt đầu thu dọn vali, bỏ những thứ cần mang theo vào, An An chạy vào; "Tiểu Kiều, mẹ đi công tác à? Đưa con theo với, nhét con vào vali đi."
"Đừng có đùa, ở nhà ngoan với chị Thanh Ca, mẹ về sẽ mua quà cho."
"Bao giờ bố về? Bố đi công tác lâu quá rồi!"
Cánh tay đang kéo vali khựng lại, Cảnh Kiều ngẩn người, suy nghĩ miên man, một lúc sau, cô trả lời qua loa hai chữ; "Sắp rồi."
"Sắp là bao lâu?"
Không trả lời cô bé nữa, Cảnh Kiều cúi đầu tiếp tục thu dọn, cuối cùng, cô cầm ví, đến hiệu thuốc, mua mấy hộp thuốc an thần bổ não.
Cận Ngôn Thâm vốn không có ý định ra ngoài, còn cô và An An vẫn phải sống, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nếu cô ngã xuống, An An sẽ thế nào?
Ngày thứ ba.
Sáng sớm, Cảnh Kiều đưa An An đến trường, tiện thể đến sân bay.
An An rất chu đáo, dùng tiền của mình mua đồ ăn vặt, để cô mang theo, còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo; "Tiểu Kiều, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và tướng quân, bây giờ tướng quân nghe lời con lắm."