Lâm An Á cau mày.
"Ngôn Thâm, trọng tâm của anh không nên ở đây, lần này là em chụp lén, lỗi của em, em sẽ nhận nhưng em muốn anh c.h.ế.t tâm, không đáng vì anh, người phụ nữ như vậy, căn bản không đáng, còn An An cũng rất thích Lâm Tử An, cứ bám riết không buông."
Ánh mắt u ám, đáy mắt đỏ ngầu, Cận Ngôn Thâm im lặng, một lát sau, anh mấp máy môi, giọng nói âm trầm, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp giữa hai lông mày; "Đi đi."
Lâm An Á nhíu mày, đầy tham vọng, ở phía sau anh hét lớn; "Em sẽ đợi anh ra ngoài, sẽ đợi đến khi anh ra ngoài, cũng sẽ dốc hết sức giúp anh, anh đợi em."
Lúc này, rốt cuộc trong lòng Cận Ngôn Thâm đang nghĩ gì, cô ta không nhìn thấu, cũng không đoán ra, không biết mục đích của mình đã đạt được hay chưa.
Nhưng cô ta nghĩ, hẳn là đã đạt được một nửa.
Trên đường trở về phòng.
Hai nhân viên đi trước, Cận Ngôn Thâm đi sau.
Về mặt hình thể, nhân viên tương đối thấp, gầy, còn anh thì thân hình cao ráo, to lớn, trên người vô hình trung toát lên vẻ quý phái, tao nhã, trông không giống một phạm nhân bị áp giải, mà giống như một giám đốc công ty đang đi tuần.
Đột nhiên, một trận tiếng động hỗn loạn truyền đến, giống như đang đánh nhau, âm thanh rất lớn, ồn ào.
"Tiếng động ở đâu?" Cận Ngôn Thâm dừng bước, khẽ hỏi.
Nghe vậy, hai nhân viên cũng dừng lại, theo tiếng động, mở cửa phòng giam, quả nhiên, đập vào mắt chính là cảnh đánh nhau.
Một cậu bé, mười bảy mười tám tuổi, vẻ trẻ con chưa mất đi, bị một đám đàn ông trưởng thành vây ở chính giữa, đánh đến bầm dập, khóe miệng có máu.
Mặc dù ở thế yếu nhưng cậu bé không khuất phục, giống như một con sư tử bị chọc giận, nhảy dựng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-844.html.]
Nhưng, dù vậy, cậu vẫn bị đánh rất tàn nhẫn.
"Cận Tiên Sinh, những người bị nhốt ở đây đều là những người có quyền có thế." Nhân viên bên cạnh lên tiếng.
"Còn cậu ta thì sao?" Cận Ngôn Thâm chỉ vào cậu bé.
"Cậu ta là kẻ g.i.ế.c người, ở trong tù khá nhàm chán, những quý tộc có quyền có thế sẽ tìm chút đồ chơi."
Hiểu rồi, Cận Ngôn Thâm sải những bước chân dài, đi vào, không khách sáo, hai cú đ.ấ.m đánh tới, đám người đang vây quanh đánh cậu bé lập tức bị hất tung, từng người chuẩn bị nổi giận nhưng khi nhìn thấy người đến, họ không nói nên lời.
Cận Ngôn Thâm liếc nhìn cậu bé: "Tôi sẽ đưa cậu ta đi."
Hai nhân viên gật đầu, đưa cậu bé ra ngoài, tuổi mười bảy mười tám nhưng cơ thể lại gầy gò khác thường, thêm vào đó là đầy thương tích, có chút kinh hoàng.
Đưa về phòng giam, Cận Ngôn Thâm không để ý đến cậu ta nữa, một lát sau, anh lấy hộp thuốc mỡ ra, ra hiệu cho cậu ta: "Ngồi xuống."
Cậu bé đi tới, rất ngoan ngoãn, ngồi xuống, những ngón tay dài thoa thuốc mỡ, Cận Ngôn Thâm bôi cho cậu ta: "Tại sao lại g.i.ế.c người?"
"Tôi không g.i.ế.c người khác, tôi g.i.ế.c cha tôi." Cậu bé nói tiếng phổ thông không được lưu loát lắm.
"Lý do?"
Mê Truyện Dịch
"Ông ta đánh mẹ tôi cả ngày, đánh rất mạnh, m.á.u chảy đầm đìa, tôi không thể nhìn nổi nên đã đánh nhau với ông ta, vô tình đẩy ông ta vào tường, một cái đinh đ.â.m vào gáy, chết."
Cận Ngôn Thâm hỏi: "Bị kết án như thế nào?"