Bây giờ các cô gái đều thích kiểu này.
An An rất phấn khích, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, không ngừng vỗ tay, dùng rất nhiều sức.
Thời gian biểu diễn là ba giờ, từ đầu đến cuối, Cảnh Kiều đều không để tâm, không nghe gì cả.
Chỉ có An An là nghe rất chăm chú, trong đôi mắt sáng ngời toàn là sự ngưỡng mộ, mắt không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm.
Nếu như bình thường, để cô ngồi nửa tiếng, người sẽ ngọ nguậy không yên, như bị tăng động nhưng hôm nay lại khác thường, ngoan ngoãn, suốt ba tiếng đồng hồ, không hề nhúc nhích.
Cảnh Kiều có để ý đến chi tiết này, cô nghĩ, An An thực sự thích đàn piano.
Kết thúc hoàn hảo, Lâm Tử An cúi chào, sau đó xuống sân khấu, tiếng hét của khán giả rất lớn, không ngừng hô to yêu cầu biểu diễn thêm vài bản nữa.
Tất nhiên, điều này là không thể.
Người rất đông, Cảnh Kiều kéo An An lại, bảo cô bé đừng vội, đợi ít người rồi hãy đi, nếu không sẽ va chạm, xô đẩy.
Lần này, An An ngoan ngoãn ngoài dự đoán, ngồi bên cạnh cô, ríu rít, vui vẻ như một chú chim nhỏ, không ngừng nói chú đàn piano đẹp trai quá, đẹp trai lắm, cũng hay nữa.
Không nghe được bao nhiêu, đợi ít người rồi, Cảnh Kiều bế An An đi ra khỏi địa điểm biểu diễn, không biết từ lúc nào trời đã mưa, mưa rất to, rất lớn.
Cảnh Kiều không mang theo ô, xung quanh cũng không có cửa hàng, càng không có xe buýt, đành phải bế An An đứng trước cửa hàng, tránh mưa, chờ đón taxi.
Không đón được taxi, một chiếc xe ô tô màu bạc xám sang trọng từ từ dừng lại, cửa xe mở ra, Lâm Tử An cầm ô bước ra, bộ vest trắng trên người anh đã thay bằng áo sơ mi ngưu tử, quần dài giản dị, dường như lại trở về dáng vẻ thiếu niên ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-842.html.]
"Tôi đưa em về."
"Không cần, tôi đưa con bé đi taxi."
Lâm Tử An nhìn màn mưa: "Mưa quá lớn, sẽ rất khó đón taxi, em không sao, nếu con gái em bị ướt mưa thì sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần con bị ướt mưa, con sẽ bị sốt."
Người hơi cúi xuống, Lâm Tử An dang rộng hai tay, tươi cười, An An nhào tới, ôm lấy cổ anh ta, được anh ta bế lên xe.
Cảnh Kiều cau mày, không kịp ngăn cản, không còn cách nào khác, đành phải bước tới.
Mê Truyện Dịch
Đặt An An lên ghế lái sau, Lâm Tử An định đi đón Cảnh Kiều, không ngờ cô đã đi tới, vừa quay người, hai người đ.â.m sầm vào nhau, Cảnh Kiều trượt chân, ngã về phía sau.
Mắt nhanh tay lẹ, Lâm Tử An nhanh chóng ra tay, ôm lấy eo cô: "Cẩn thận một chút."
Hồn vía vẫn chưa định, Cảnh Kiều vỗ ngực, gật đầu, sau đó lên xe, cùng An An ngồi vào ghế sau.
Bên trong xe sạch sẽ, gọn gàng, có mùi nước hoa khẽ, không nồng, Lâm Tử An hỏi cảm giác đàn tấu thế nào.
An An vội vàng trả lời, rất tuyệt, rất đẹp trai, giơ ngón tay cái, trông rất tinh nghịch và đáng yêu.
Sau đó, trên đường đi, trong xe chỉ có tiếng nói chuyện của Lâm Tử An và An An, anh một câu, tôi một câu, còn Cảnh Kiều thì im lặng suốt.
Giữa chừng có một cuộc điện thoại, công ty gọi đến, bảo cô từ ngày mai bắt đầu đến công ty, dự án đã bắt đầu chuẩn bị, vì vậy các nhân viên liên quan phải có mặt.