Một tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, mắt đào hoa nhếch lên, bàn tay to của anh ta cố tình di chuyển từng chút một trên lưng cô: "Cảm giác này, khá tốt đấy..."
"Biến thái, anh mau buông ra!" Cảnh Kiều lo lắng và tức giận, mặt đỏ bừng: "Không biết xấu hổ, tôi là chị dâu của anh!"
"Chị dâu? Anh trai tôi không nhận cô, không ngủ chung phòng với cô, cô cho rằng tôi sẽ nhận một kẻ g.i.ế.c người như cô sao? Trong lòng tôi và anh trai tôi, chỉ có An Á, cô là cái gì? Cô chỉ là một kẻ g.i.ế.c người!" Cận Thủy Mặc hừ lạnh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
"Anh chỉ có thể nhớ đến chuyện này thôi sao?"
Ngực không khỏi phập phồng, Cảnh Kiều chán ghét nhìn anh ta, mỗi khi nhắc đến An Á, trái tim cô như bị một con d.a.o nhọn cứa vào, da thịt lật ra, m.á.u chảy thành sông.
Nhưng anh ta lại thích nhắc đến An Á, lúc nào cũng nhắc đến An Á.
Cận Thủy Mặc đắc ý như một đứa trẻ, vô cùng trẻ con: "Cô không muốn nghe nhưng tôi muốn nói, miệng mọc trên người tôi, cô quản được à? Đúng rồi, n.g.ự.c cũng khá hữu liệu..."
Lúc này, đạo diễn đến phim trường, bắt đầu quay, cảnh đầu tiên là của Trần Tử Nhiên, cô ta đi đến, nói với đạo diễn: "Đạo diễn Tần, ai tìm được tạp vụ kia vậy?"
"Sao thế?" Tần Bồi ngẩng đầu lên.
"Ông xem kìa, không làm việc đàng hoàng, lại đi quyến rũ Cận Thủy Mặc, bây giờ còn nằm trên người anh ta, thật là không biết xấu hổ, ông đuổi cô ta đi đi." Trần Tử Nhiên chỉ vào nơi không xa.
Tần Bồi nhìn lại, thấy mặt Cảnh Kiều, anh ta thấy có chút quen quen, nghĩ kỹ lại thì nhớ ra, là cô gái bán vớ ở sạp hàng rong, lúc đó anh ta cảm thấy cô khá tốt, bây giờ lại thấy rất ghét: "Quay phim trước, những chuyện khác sau hãy nói, còn nữa, đi báo cho Thủy Mặc một tiếng, bảo anh ta chuẩn bị."Trợ lý đi đến thì thầm bên tai Cận Thủy Mặc vài câu, nghe xong, anh ta mới buông Cảnh Kiều ra, nhún vai: "Chơi với tôi, căn bản cô không phải là đối thủ của thiếu gia này, thiếu gia này có nhiều chiêu trò đê tiện lắm."
Cảnh Kiều trừng mắt nhìn bóng lưng anh ta: "Đồ khốn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-84.html.]
...
Buổi tối, trở về Cận Trạch, đã hơn mười giờ, Cảnh Kiều mệt đến tay chân không nhúc nhích được, ngồi trên ghế sofa, c.h.ế.t sống không muốn động đậy.
Lúc này, Cận Ngôn Thâm bước vào phòng khách, cánh tay dài rắn chắc khoác bộ vest, cúc áo sơ mi mở ra vài cúc.
Quản gia Trương lập tức tiến lên đón, nhận lấy bộ vest.
Thấy vậy, Cảnh Kiều cũng vội ngồi dậy khỏi ghế sofa, ngồi ngay ngắn, không còn cách nào khác, khí chất của một số người bẩm sinh đã mạnh mẽ như vậy.
"Tối nay biệt thự, canh chừng dưới cửa sổ căn phòng cuối cùng ở hành lang..." Cận Ngôn Thâm tiếp tục cởi cúc áo sơ mi, lạnh lùng nói với quản gia Trương.
"Vâng, thiếu gia."
Nghe vậy, người Cảnh Kiều run lên, đây là muốn bắt ma sao?
Mê Truyện Dịch
Khoảnh khắc đẩy cửa phòng, người đàn ông cởi bỏ chiếc quần lót duy nhất trên người, vòng m.ô.n.g cong vút hướng thẳng về phía Cảnh Kiều, mặt cô đỏ bừng, đỏ tươi như muốn nhỏ máu.
May mà anh bước thẳng vào nhà tắm, không để ý đến cô đang theo sau.
Cảnh Kiều đứng trước tủ sách khổng lồ, tùy ý lật xem nhưng phần lớn đều liên quan đến tài chính, cô không hiểu.
Hai mươi phút sau, Cận Ngôn Thâm mặc áo choàng tắm đi ra, cầm khăn, đang lau những giọt nước trên tóc, cơ bắp cuồn cuộn, thân hình hoàn hảo.