Bây giờ cô còn có thể làm gì?
Cận Ngôn Thâm thì sao?
Có phải đã đi nước ngoài hay đã bị nhốt vào đồn cảnh sát?
Cận Thuỷ Mặc vẫn tiếp tục nói nhưng cô đã không nghe lọt tai, đầu óc căng ra, choáng váng dữ dội, để Bùi Thanh Ca giúp nghe.
Cô uống hai cốc nước, cảm xúc mới từ từ ổn định lại, tay không còn run nhẹ.
"Chị Cảnh Kiều, trên tivi nói bố của An An hiện đang ở đồn cảnh sát."
Gật đầu, Cảnh Kiều cầm ví tiền, dặn dò Bùi Thanh Ca ; "Em ở đây trông chừng, phòng khi An An được đưa về thì trông chừng con bé,"
"Nhưng chị Cảnh Kiều, chị định đến đồn cảnh sát sao? Chị không vào được đâu, chị gái em cũng không có ở đây, phải làm sao? Hơn nữa, đứa con riêng cũng không có ở đây!"
Bùi Thanh Ca nghiến răng, cô nghĩ, nếu đứa con riêng ở đây, còn có thể giúp đỡ một chút, bây giờ ở A thị cũng không ít người nhận ra cậu bé.
Nghe vậy, Cảnh Kiều sửng sốt, cô đúng là đang nghĩ đến việc tìm Bùi Thanh Hoan hoặc Bùi Thiếu Đình, bây giờ nghe xong, đều tan thành mây khói, nghĩ ngợi một lát, cô gọi điện cho Diệp Luật.
Diệp Luật ở nước ngoài, sau khi nghe xong, nói rằng sẽ nhanh chóng trở về nước, bảo cô đợi vài tiếng.
Ngực phập phồng, ngồi trên ghế sô pha, Cảnh Kiều mơ hồ, m.ô.n.g lung, không biết mọi chuyện sao lại biến thành như thế này.
Không cam tâm, tiếp tục gọi cho Cận Thuỷ Mặc, lần này, ngoài ý muốn, anh ta lại nghe máy.
"Tôi biết cô muốn nói gì nhưng lần này, không thể được, tôi có thể giúp cô bất cứ chuyện gì, chỉ riêng chuyện này thì không được, còn nữa, chuyện nhà họ Cận, sau này cô tốt nhất đừng tham gia vào nữa!"
Hai câu đơn giản dứt khoát, Cận Thuỷ Mặc cúp máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-825.html.]
Mê Truyện Dịch
Ngẩn người cầm điện thoại, Cảnh Kiều phát hiện Cận Thuỷ Mặc đã thay đổi rất nhiều, dường như đã không còn là Cận Thuỷ Mặc trước đây nữa.
Bên kia.
Lâm An Á cũng đang xem tivi, kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, không muốn tin.
mẹ Lâm không có phản ứng gì, đối với bà ta, cái gì đến tay đã đến tay, Cận Ngôn Thâm thế nào, không liên quan đến bà ta.
"Mẹ, mẹ đưa con đến đồn cảnh sát." Lâm An Á ngồi không yên, tim đập thình thịch.
"Người ta đã không còn liên quan gì đến con, con vội cái gì?" mẹ Lâm không vui hừ lạnh một tiếng; "Muốn mẹ giúp cũng được, trước đây mẹ bảo con đưa cổ phần, con có đưa không?"
Nghiến răng, Lâm An Á gật đầu; "Đưa."
mẹ Lâm lập tức đi sắp xếp, bà ta không có năng lực gì khác nhưng sau nhiều năm lăn lộn ở thành phố A, bà ta vẫn có chút quan hệ.
Sắp xếp xong, mẹ Lâm đưa Lâm An Á đến đồn cảnh sát.
Bên ngoài đồn cảnh sát, hai người chạm mặt Cảnh Kiều.
Lúc đầu, Cảnh Kiều định đợi ở chung cư Lâm Hải nhưng ngồi không yên, nghĩ đến việc Diệp Luật về sẽ phải đến chung cư Lâm Hải một chuyến nữa, chi bằng tiết kiệm thời gian, đợi ở bên ngoài đồn cảnh sát.
"Ồ, đây là ai vậy!" mẹ Lâm mặt đầy vẻ chế giễu nồng đậm.
Cảnh Kiều không để ý.
"Mẹ, đi thôi!" Lâm An Á không chào hỏi Cảnh Kiều, cô ta hận cô, không muốn để ý đến cô.
mẹ Lâm còn muốn trút giận nhưng thấy vẻ mặt của Lâm An Á, bà ta không nói gì nữa, đi vào.