Ban đầu nhắm mắt, nghe vậy, Cận Ngôn Thâm mở mắt ra.
"Ha, anh là anh trai tôi nhưng anh chưa bao giờ tin tôi, tôi đã nói không chỉ một lần, tôi sẽ trả lại Cận Thị, anh vẫn không tin." Cận Thuỷ Mặc nghiến răng, giọng nói từ kẽ răng phát ra; "Lần này, tôi sẽ không tha thứ cho anh nữa, anh đã g.i.ế.c ông nội!"
"Tôi không g.i.ế.c ông ấy..."
"Tôi tận mắt nhìn thấy, tận mắt nhìn thấy anh đẩy ông nội, ông ấy mới ngã chết!"
Cận Ngôn Thâm nhắm mắt lại, chậm rãi nói; "Thuỷ Mặc, em cũng chưa bao giờ tin anh..."
"Tôi luôn tin tưởng anh nhất, thậm chí còn tin tưởng hơn cả ông nội, về Cận Thị, ông nội không chỉ nói bên tai tôi một lần nhưng tôi đều không đồng ý, tôi tin anh, anh là người anh trai tôi yêu thích nhất, cũng là người tôi kính trọng nhất!"
Từng chữ từng câu, Cận Thuỷ Mặc trầm giọng; "Lần cuối cùng, tất cả các cổ đông đến Cận Trạch yêu cầu ông nội ra mặt, vì kế hoãn binh, tôi mới tạm thời đồng ý nhưng tôi đã đảm bảo với anh!"
Ngón tay dài xoa bóp giữa hai lông mày, Cận Ngôn Thâm mím môi nhưng không nói gì.
"Anh biết tôi ghét nhất điều gì không? Ghét anh em tranh giành, vì tiền tài, địa vị, chuyện gì cũng làm được, tôi không ngờ, người anh trai tôi yêu thích và kính trọng nhất cũng sẽ trở nên như vậy, ha ha..." Cận Thuỷ Mặc cười chế giễu.
Không giải thích, Cận Ngôn Thâm cảm thấy không cần thiết phải giải thích.
Quá nhiều chuyện, Cận Thuỷ Mặc đều không biết, tự nhiên không cần phải nói ra, huống chi, bây giờ cậu ta căn bản không tin anh.
"Mặc dù là anh em nhưng bây giờ, tôi phải đòi lại công lý cho ông nội! Anh nên phải chịu sự trừng phạt cần thiết!"
Đây là câu nói cuối cùng của Cận Thuỷ Mặc trước khi rời đi, đôi tay buông thõng bên hông nắm chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trong lòng không dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-822.html.]
Sau đó, bà Cận đi vào.
Ánh mắt dịu dàng của bà ta tràn đầy sự độc ác, oán hận, nghiến răng nghiến lợi: "Ngày đó, tao không nên sinh ra mày, dù có sinh ra thì cũng nên bóp c.h.ế.t mày đi!"
Đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt Cận Ngôn Thâm hờ hững, rút một điếu thuốc, kẹp vào môi; "Đáng tiếc thời gian không thể quay ngược lại."
"Mày còn nhớ mày đã hủy hoại những gì không?"
Anh không nói gì.
Mê Truyện Dịch
"Mày đã hủy hoại quá nhiều thứ, hủy hoại nhà họ Cận, mày tự tính xem, trên tay mày đã g.i.ế.c c.h.ế.t bao nhiêu mạng người, mày còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa?"
Tro thuốc quá dài, anh dùng ngón tay dài gõ nhẹ, tro thuốc rơi xuống đất, còn một nửa rơi vào quần tây.
Sắc mặt của bà Cận vẫn không thay đổi, nhìn chằm chằm anh, như thể kẻ thù.
"Thật sự, mày không nên sống trên đời này nữa, nếu không, sẽ có nhiều người c.h.ế.t dưới tay mày hơn, thậm chí cả con gái mày, mày sinh ra đã là sao chổi."
Trong phòng chỉ có tiếng thở vang vọng.
Đôi mắt sâu thẳm của Cận Ngôn Thâm hơi co lại, điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay hơi khựng lại.
"Nếu tao là mày, tao đã sớm c.h.ế.t rồi, sao có thể sống an nhàn như vậy?"
bà Cận nghĩ, nếu bà ta có một con d.a.o trong tay, chắc chắn sẽ đ.â.m tới, chỉ tiếc là; "Lần này, Mặc Thủy và tao, sẽ không tha cho mày, mày đã sớm phải trả giá rồi!"