Sau đó bật ra, đều là mặc vest đuôi én màu trắng, ngồi trước đàn piano, chơi đàn.
Hai người còn đang nói chuyện thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Cận Ngôn Thâm bước ra.
Hoảng sợ, An An nhanh chóng tắt điện thoại, giả vờ nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn nhưng mắt thì liếc trộm ra sau.
Đã thay quần áo, áo sơ mi trắng, quần tây đen, trang phục đơn giản nhất nhưng mặc trên người Cận Ngôn Thâm, lại toát lên vẻ quý phái, tao nhã, cầm chìa khóa xe, rời đi.
Sau đó, Cảnh Kiều từ phòng ngủ đi ra, cũng đã thay quần áo, váy liền màu vàng nhạt, rất tươi mới.
"Hừ! Tiểu Kiều, giờ thì biết sai rồi chứ? Tối qua bắt con và bố đứng phạt lâu như vậy, bây giờ bố con giận rồi, đi mua vợ rồi, chìa khóa xe cũng mang đi rồi!"
An An rất đắc ý.
Không để ý đến cô bé, Cảnh Kiều chuẩn bị bữa sáng, vừa nãy ở trong phòng ngủ, anh đã nhận được điện thoại của cụ Cận, bảo về Cận Trạch một chuyến, còn chuyện gì thì điện thoại không đề cập đến.
"Mẹ còn không đi đuổi theo bố con à?"
"Câm miệng!"
Cảnh Kiều bực bội nói: "Tập đàn piano cho tử tế, nếu không, đàn piano sẽ bị bố con vứt đi đấy, ông ấy đã để mắt đến cái đàn piano đó lâu rồi, con cứ tiếp tục như thế này, ông ấy sẽ vứt đi, đừng tập nữa!"
Câm miệng, An An tức giận, quay người, đập đàn piano ầm ầm: "Bố con sẽ cưới vợ lẽ, bố con sẽ cưới vợ lẽ, con muốn mẹ kế, muốn mẹ kế..."
Lông mày giật giật, khóe miệng Cảnh Kiều cũng giật theo, thật muốn cầm bình sữa trong tay ném vào An An.
Sao lại có đứa trẻ như vậy chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-816.html.]
Mê Truyện Dịch
Không mong gì tốt đẹp sao?
Lại cứ mong có mẹ kế!
Sau khi làm xong bữa sáng, ba người quây quần bên bàn ăn, dùng bữa sáng, Bùi Thanh Ca cứ cầm điện thoại.
Thấy vậy, Cảnh Kiều nghiêng người sang, để ý thấy cô ấy đang tìm tin tức về nhà cho thuê; "Sao thế, em muốn thuê nhà à?"
Gật đầu, Bùi Thanh Ca buông điện thoại; "Cãi nhau với ông nội rồi, không muốn ở Bùi gia nữa, ông nội bây giờ chỉ hướng về đứa con riêng kia, lời của chị em tôi, ông ấy căn bản không nghe lọt!"
Đứa con riêng kia, tất nhiên là chỉ Bùi Thiếu Đình.
"Bùi Thiếu Đình về Bùi Thị từ khi nào vậy?" Cảnh Kiều tò mò nhưng không dò hỏi chuyện riêng tư.
"Ba năm trước."
Bùi Thanh Ca vốn là người thẳng tính, không giấu được cảm xúc, đều biểu hiện ra mặt.
"Mẹ tôi còn chưa mang thai tôi, bố tôi đã cặp kè với người đàn bà kia, sinh ra Bùi Thiếu Đình, lúc tôi ba tuổi, nhà họ Bùi mới biết chuyện này, bao gồm cả ông nội và mẹ tôi, lúc đầu ông nội rất tức giận nhưng biết là con trai thì không tức giận nữa, ông ấy chê mẹ tôi chỉ biết đẻ con gái, trọng nam khinh nữ!"
Cảnh Kiều không nói gì, danh gia vọng tộc, đều trọng nam khinh nữ.
"Dù sao thì sau đó cũng không vui vẻ gì, tính mẹ tôi lại không tốt, ngày nào cũng gây chuyện, gây chuyện với người đàn bà kia, gây chuyện với đứa con hoang, gây đến long trời lở đất, rất lợi hại, bây giờ đang ở bệnh viện tâm thần, bị kích thích đến có vấn đề về thần kinh."
Bùi Thanh Ca cúi đầu.
Những chuyện khác, cô ấy không nói nữa, Cảnh Kiều cũng không hỏi nữa, ai cũng có chuyện riêng tư của mình, đi dò hỏi chuyện riêng tư của người khác là không tốt, cũng không văn minh.