Xuống giường, Cảnh Kiều đứng trước cửa sổ, vươn vai, có thể nghe thấy giọng đàn ông âm trầm không vui: "Mới mấy tuổi, đã nghĩ đến chuyện có bạn trai? Không được!"
"Hừ! Đến lúc đó con sẽ có mười người bạn trai! Một người đưa trái cây cho con, một người xách túi, còn có người mua đồ, chạy việc vặt..."
"Bố cho con mười người hầu, ngoan nào..." Giọng nói dịu dàng, đủ cưng chiều.
Nhưng An An lại lắc đầu: "Nhưng bố ơi, bố không còn tiền rồi mà? Con có mười người bạn trai, đến lúc đó để họ nuôi bố và Tiểu Kiều, ai dám không nuôi, con sẽ đánh người đó!"
Nghe vậy, trên trán Cảnh Kiều không khỏi chảy xuống ba vạch đen, đứa trẻ này, thật là hiếu thảo.
Ăn sáng xong ở khách sạn, Cảnh Kiều có thể nhìn thấy có người đang nhảy dù, giống như đại bàng dang rộng đôi cánh, từ trên trời rơi xuống, cô rất có cảm giác hứng thú.
An An là một đứa trẻ ranh mãnh, rất thông minh: "Tiểu Kiều, mẹ muốn chơi trò nhảy từ máy bay xuống ư?"
"Đúng vậy." Cảnh Kiều chớp mắt, ánh mắt sáng lấp lánh, gợn sóng nhìn chằm chằm vào Cận Ngôn Thâm.
Ánh mắt này, rất hữu dụng, ngay lập tức, một luồng điện chạy qua cơ thể người đàn ông, nửa người Cận Ngôn Thâm đã mềm nhũn, chỉ có lông mày hơi nhíu lại.
Nhìn anh một hồi lâu, Cảnh Kiều lên tiếng: "Anh sợ độ cao sao?"
"Ừm..."
Mê Truyện Dịch
Có chút thất vọng nhưng Cảnh Kiều không biểu hiện ra: "Vậy anh ở cùng An An, vừa hay em tự chơi."
Ba người đi vào phòng nhảy dù, phải cân trọng lượng, còn phải kiểm tra sức khỏe, Cảnh Kiều phối hợp từng bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-802.html.]
Người đi nhảy dù cùng Cảnh Kiều là một nam huấn luyện viên, người Mỹ, khuôn mặt sâu và góc cạnh, có cảm giác rất lai, vì Cảnh Kiều cũng từng sống ở Mỹ nên hai người có ngôn ngữ và chủ đề chung, rất hứng thú.
An An bắt chéo chân, đôi chân ngắn lắc lư, nhắc nhở bố mình: "Tiểu Kiều của bố đi tán tỉnh đàn ông rồi!"
Lông mày Cận Ngôn Thâm động đậy, sắc mặt rất u ám.
Giây tiếp theo, anh đứng dậy, trực tiếp sải bước đi tới, giật lấy một tờ giấy, bắt đầu điền thông tin, cân trọng lượng.
Để cô ấy nhảy dù cùng một người đàn ông như vậy, làm sao có thể yên tâm được?
Nghe thấy tiếng động, Cảnh Kiều tò mò quay lại, sau đó nhìn thấy Cận Ngôn Thâm với vẻ mặt lạnh lùng đang cân trọng lượng.
"Anh làm gì vậy? Không phải sợ độ cao sao?"
"Ha ha, vậy để em nhảy cùng anh chàng người Mỹ đó à? Nhẹ nhàng như vậy, lại trò chuyện say sưa như vậy, lỡ nhảy lên không trung, trò chuyện quên mở dù thì sao?"
Cận Ngôn Thâm nói giọng âm dương quái khí.
Cảnh Kiều suýt bật cười, nhịn xuống, lại mở lời nhắc nhở anh: "Vậy, anh muốn nhảy cùng sao? Nhưng, cũng sẽ có huấn luyện viên dẫn anh nhảy, chúng ta vẫn tách ra, anh không biết sao?"
Cận Ngôn Thâm: "..."
Anh thực sự không biết.
"Một huấn luyện viên dẫn một người, nhảy dù riêng, vậy nên anh ấy vẫn dẫn ưm, còn anh phải tìm một huấn luyện viên cho mình, đều ở đằng kia, anh tự chọn đi."