Cô ta trang điểm rất tinh tế, mặc váy dài đến mắt cá chân, khoác một chiếc áo khoác lông màu xanh, đi đôi giày cao gót cao tới mười phân, vừa đi vừa lắc hông lắc mông.
"Cô ta tên là Trần Tử Nhiên, là nữ phụ trong bộ phim này, tính cách kiêu ngạo, ngang ngược, nghe nói được một ông già bao nuôi, tốt nhất cô đừng dây vào cô ta." Bạch Băng kéo tay áo cô thì thầm.
"Biết rồi." Cảnh Kiều gật đầu, không quan tâm: "Tôi mới vào đoàn phim, lại chỉ làm những công việc lặt vặt, sao có thể dây vào ngôi sao lớn như cô ta được?"
Bạch Băng thấy cô nói cũng có lý: "Cũng đúng, dù sao chúng ta cũng là người mới, sẽ không xui xẻo đến vậy đâu."
Hai người vừa thì thầm vừa nói, Trần Tử Nhiên đã đi đến bên Cận Thủy Mặc, đôi mắt chứa đầy tình ý, bộ n.g.ự.c cao ngất cũng cố ý vô tình rung lên, vô cùng quyến rũ.
Đôi mắt đào hoa dài hẹp híp lại, trên khuôn mặt tà mị của Cận Thủy Mặc hiện rõ vẻ không kiên nhẫn, loại phụ nữ như vậy thật đáng ghét, không biết xấu hổ mà động dục!
Anh ta buồn chán chỉnh lại áo gió, ánh mắt đảo qua, tùy ý quan sát phim trường, vô tình nhìn thấy Cảnh Kiều đang đứng ở góc, đôi mắt lập tức nheo lại, chậc, con ngốc này sao lại ở đây?
Trần Tử Nhiên vẫn đang dán vào người Cận Thủy Mặc, giọng nói rất nũng nịu: "Thủy Mặc, số điện thoại của anh là bao nhiêu, khi nào có thời gian, chúng ta có thể đi ăn tối cùng nhau."
"Nếu tôi không hiểu lầm thì ý của cô là muốn tôi ngủ với cô?" Ngón tay thon dài vuốt ve đôi môi mỏng, chậm rãi xoa xoa, Cận Thủy Mặc hạ giọng, vẻ mặt vô cùng yêu nghiệt.
Không ngờ anh ta lại nói thẳng ra, Trần Tử Nhiên ngẩn người, sau đó làm nũng: "Anh thật xấu xa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-77.html.]
"Đàn ông không xấu xa, phụ nữ không yêu..." Cận Thủy Mặc khoanh tay trước ngực, từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, tỉ mỉ quan sát Trần Tử Nhiên, đột nhiên giọng điệu thay đổi, ngạo mạn và vô lễ: "Cô tạp vụ kia đẹp hơn cô gấp trăm lần, tôi không ngủ với cô ấy mà lại ngủ với cô, cô tưởng tôi mù sao?"
Mê Truyện Dịch
Trần Tử Nhiên không thể tin được nhìn Cận Thủy Mặc, anh ta... anh ta nói gì vậy?
Còn Cận Thủy Mặc thì không thèm để ý đến cô ta nữa, bước dài vượt qua cô ta, đi thẳng về phía Cảnh Kiều.
Bạch Băng vẫn đang kéo Cảnh Kiều nói chuyện, đột nhiên một bóng đen phủ xuống, hai người cùng ngẩng đầu lên, thấy là Cận Thủy Mặc, mặt Bạch Băng đỏ bừng, vô cùng phấn khích, còn Cảnh Kiều thì trợn trắng mắt, cảm thấy chắc chắn mình đã giẫm phải phân chó khi ra khỏi cửa! Không nói hai lời, Cận Thủy Mặc đưa tay ra, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Cảnh Kiều, vừa kéo vừa lôi cô vào sau gốc cây lớn, mắt nhìn lên, hai tay chống lên thân cây, nhốt cô vào giữa, cúi người, nhìn cô: "Theo dõi tôi? Có phải vì không chiếm được lợi gì từ anh trai tôi nên đổi mục tiêu sang tôi không?"
Khóe miệng nở một nụ cười, Cảnh Kiều nhìn Cận thiếu gia ngạo mạn tự đại, rất chân thành nói: "Có bệnh thì phải chữa!"
"Con ngốc, cô nói ai vậy?" Cận Thủy Mặc nheo mắt nguy hiểm.
"Làm rõ một chút, tôi đến đoàn phim sớm hơn anh, theo dõi anh? Anh có bị thiếu ngủ không? Có cần tôi giới thiệu cho anh một bệnh viện tâm thần, để anh được gặp chuyên gia không?"
Nụ cười trên má vẫn rất chân thành, Cảnh Kiều cười mị mị nhìn anh.
"..." Cận Thủy Mặc bị chặn họng, hình như cô ấy thực sự đến đoàn phim sớm hơn mình, chậc, không những không gỡ gạc được mà còn thua thêm, còn chửi mình là đồ ngốc!