Nghe vậy, Cảnh Kiều cố nặn ra một nụ cười, vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, quản gia Trương, cái đó, tôi lên lầu nghỉ ngơi đây."
"Vâng, mời cô."
Bước nhanh hơn, Cảnh Kiều chạy lên lầu, việc đầu tiên cô làm khi về phòng là uống nước.
Thực ra, cô rất đói, trưa chỉ ăn một chút, chiều bận đi chợ mua đồ, tối lại bận đi bán hàng rong, căn bản không có thời gian ăn uống.
Vừa nãy, khi quản gia Trương hỏi, cô rất muốn gật đầu nhưng cả Cận Trạch không có ai ăn bữa tối, chỉ có một mình cô ngồi trong phòng ăn, rất kỳ quặc, không tiện.
Sau khi tắm xong, cô lên giường, không dám cầm điện thoại hay xem tivi, nếu không sẽ càng đói hơn, buổi tối sẽ không ngủ được, vừa lẩm bẩm không đói, không đói, vừa kéo chăn.
Ba giờ sáng, Cảnh Kiều thở dốc trên giường, mí mắt hơi động đậy, mở mắt ra.
Không biết có phải do ban ngày bị Trần Thiến kéo đi xem phim kinh dị nhiều quá không, sau khi ngủ say, cô toàn mơ thấy ác mộng, thậm chí còn cảm thấy có thứ gì đó nhỏ giọt trên mặt mình, lạnh lạnh, mát mát.
Giơ tay sờ mặt thấy ướt, mượn ánh trăng sáng, cô đưa lên trước mắt, giây tiếp theo, tiếng hét chói tai xé toạc căn phòng: "Á--"
Máu, m.á.u đỏ tươi, dưới ánh trăng, m.á.u càng trở nên đỏ thẫm...
Không phải mơ, tuyệt đối không phải mơ, đó là m.á.u thật, ướt át, dính dính, còn có mùi tanh.
Lúc này, từng giọt từng giọt vẫn đang nhỏ xuống, gió ngoài cửa sổ thổi từng cơn...
Mặt Cảnh Kiều tái mét, không còn chút máu, thậm chí còn không kịp cầm điện thoại, lăn xuống giường, chạy thẳng ra khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-74.html.]
Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cô quấn chặt áo ngủ, vẫn thở hổn hển, tay chân đều cứng đờ.
Bị dọa như vậy, không còn buồn ngủ nữa, Cảnh Kiều ngồi trên ghế sofa khoảng nửa tiếng, cảm thấy bụng đói cồn cào, rất khó chịu.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ thạch anh, lúc này chắc chắn mọi người đều đang ngủ say, cô nghĩ, ăn vụng một chút chắc không sao, không ai phát hiện ra.
Đi vào bếp, không còn gì thừa lại, Cảnh Kiều mím môi, vo một ít gạo, cho vào nồi cơm điện, sau đó cắt khoai tây, cà rốt thành từng miếng, hầm cùng xương sườn.
Đến khi cơm gần chín, cô đổ hết xương sườn, khoai tây, cà rốt vào nồi cơm điện, rồi đậy nắp lại, tiếp tục hấp.
Mười lăm phút sau, Cảnh Kiều mở nồi cơm điện, múc một bát cơm, thơm phức, hạt gạo trong veo, nhìn là thấy ngon miệng.
Mê Truyện Dịch
Nỗi sợ hãi kinh hoàng tan đi một nửa, cô vừa ngân nga vừa vui vẻ bưng bát, đi được hai bước thì "Bịch" một tiếng, trán đập vào một thứ gì đó cứng ngắc. Hít một hơi lạnh, Cảnh Kiều một tay xoa trán, ngẩng đầu lên, sau đó như biến thành người gỗ, cứng đờ, không nhúc nhích.
Hóa ra, thứ cô đụng phải không phải là đồ vật, mà là Cận Ngôn Thâm!
Anh vẫn chưa nghỉ ngơi, bàn tay to có xương cầm tách cà phê, hương thơm nồng nàn và đậm đà, bộ vest đen chỉnh tề cũng được thay bằng áo len trắng, bớt đi vẻ lạnh lùng, thêm chút lười biếng tùy ý, quần mặc ở nhà màu xám, mặc ở eo hông, rất rộng rãi, eo cũng rất thấp, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ bụng.
Quá kinh ngạc, Cảnh Kiều vẫn ngây người đứng đờ ở đó, ngây như phỗng, hồi lâu không phản ứng.
Cận Ngôn Thâm dần mất kiên nhẫn, đôi mắt híp lại, ánh mắt lạnh lùng, không vui.
Như bừng tỉnh, nhanh chóng kéo suy nghĩ trở về, Cảnh Kiều nhớ ra mình vẫn đang cầm bát đũa, lập tức trở nên bối rối, khó xử.
Cảm giác này giống như đang ăn vụng ở nhà người khác, chủ nhà vừa về, bị bắt quả tang!