Sao có thể nghe lời cô chứ?
Khuôn mặt của Cận Ngôn Thâm vùi vào cổ cô, hơi thở phả lên, Cảnh Kiều cảm thấy một luồng nóng rực và run rẩy, đồng thời còn nghe thấy sự kiên quyết trong đó.
Thân thể cô không kìm được mà run lên từng hồi, bàn tay vốn túm lấy áo sơ mi của anh, đổi thành bóp chặt vào n.g.ự.c anh, nghiến răng, dùng sức bóp chặt.
Không để ý đến cô, cũng không cảm thấy đau chút nào, tiếng cười âm trầm phát ra từ ngực, Cận Ngôn Thâm không đau không ngứa, ôm cô lên lầu.
Mê Truyện Dịch
An An vẫn ngủ rất ngon, Cận Ngôn Thâm nhướng mày, nhẹ nhàng bế An An lên, đi ra khỏi phòng, tầng hai có tổng cộng ba phòng ngủ, bây giờ còn lại một phòng, đặt An An lên giường.
Từ nhỏ đến bốn tuổi, An An chưa bao giờ ngủ một mình, lúc này rất không thích ứng, chu môi, lăn qua lộn lại trên giường.
Nhướng mày, thấy vậy, Cận Ngôn Thâm cầm lấy con búp bê vải ở bên cạnh, nhét vào.
Quả nhiên, chỉ cần có thứ gì đó để ôm, có thứ gì đó để hai bàn tay nhỏ bé có thể nắm lấy thì cô bé có thể bình tĩnh lại, không còn quấy nữa.
Chân trước, Cận Ngôn Thâm mới bế An An rời đi thì một giây sau, Cảnh Kiều đã hành động, nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ lại, đồng thời khóa trái.
Sau đó, mới ngồi xuống ghế, cô nghe thấy tiếng động, tim cô đập thình thịch, má cũng nóng bừng, cả thể xác lẫn tinh thần đều căng thẳng.
Tiếng động kéo dài một lúc lâu, sau đó là tiếng bước chân rời đi.
"Phù..." Cảnh Kiều thở phào, nằm trên giường, thả lỏng người, cô còn chưa chuẩn bị xong, anh đã từng bước mạnh mẽ ép sát.
Ý nghĩ vẫn đang trôi dạt, bỗng nghe thấy một tiếng động lớn, Cảnh Kiều vội ngồi dậy thì thấy người đàn ông đã xông vào, thuận tay khóa cửa lại, dáng người cao lớn, tạo cảm giác áp bức vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-736.html.]
"Anh... anh... anh vào đây bằng cách nào?"
Quá kinh ngạc, đến nỗi cô nói lắp cả lưỡi.
Không nói lời nào, đôi chân dài sải bước, Cận Ngôn Thâm từng bước ép sát, theo bản năng, Cảnh Kiều lùi về sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, không còn đường lui.
"Đã có chìa khóa phòng khách thì đương nhiên sẽ có chìa khóa cửa phòng, đến điều này mà em cũng không biết, em còn dám khóa trái cửa?"
Lúc này người đàn ông giống như một con sư tử dũng mãnh, Cảnh Kiều hiểu rõ trong lòng, lưng dựa vào tường, đẩy n.g.ự.c anh: "Anh tránh ra!"
"Tránh ra? Tránh đi đâu?"
Cận Ngôn Thâm cao tới một mét tám sáu, đứng trước mặt Cảnh Kiều, dễ dàng nhìn xuống cô, giọng nói lười biếng.
Sau đó, anh đột nhiên cúi xuống, ôm chầm lấy Cảnh Kiều, đưa tay vén chiếc áo ngủ mỏng như sương của cô.
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng sáng tỏ.
Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng.
Không khí nóng bỏng, chỉ cần chạm vào là bùng cháy, cảm giác trong phòng rất mơ hồ, dường như đang âm thầm báo trước, đây sẽ là một đêm nóng bỏng.
Cảnh Kiều vùng vẫy, vừa đánh vừa đá, Cận Ngôn Thâm không để ý đến sự vùng vẫy của cô, ngược lại đôi môi mỏng lại gần bên tai cô, chậm rãi, từng chữ một nói: "Vùng vẫy cũng được, tốt nhất đừng lên tiếng, nếu không, bạn em sẽ nghe thấy, tôi phát hiện hiệu quả cách âm của căn hộ này rất kém nhưng, rất hợp ý tôi..."