Trán đau nhói, đi tới, Cảnh Kiều đưa tay trực tiếp kéo áo len của Cận Ngôn Thâm, kéo anh ra ngoài, lực trên tay không hề nương tay.
Rất ngoan ngoãn, Cận Ngôn Thâm mặc cho Cảnh Kiều kéo nhưng bàn tay to lại nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay trắng nõn mịn màng của người phụ nữ, nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt rất thích thú: "Ừm, mềm thật, mịn thật."
Nâng chân lên, động tác nhanh, mạnh, chuẩn, một cước giẫm lên đôi giày da bóng lộn của anh, n.g.ự.c Cảnh Kiều phập phồng: "Ra ngoài!"
Dừng bước, Cận Ngôn Thâm không tiến lên nữa: "Thật ra, tôi đến đây là vì công việc."
Khuôn mặt ngờ vực, Cảnh Kiều nhìn anh, vẻ mặt đó rõ ràng là không tin.
"Gần đây sắp khởi công, cho nên, hạng mục này, em phải theo dõi!"
Không do dự, Cảnh Kiều trực tiếp nói: "Không theo!"
Yết hầu chuyển động, ánh mắt Cận Ngôn Thâm dừng lại trên mu bàn tay trắng nõn đang nắm lấy áo len của anh, giọng nói trầm thấp nhưng rất dịu dàng: "Hạng mục này, em đã bỏ ra toàn bộ tâm huyết và sự kiên nhẫn, em nỡ để người khác lấy mất sao? Đừng hành động theo cảm tính, hãy lý trí một chút."
"Đó là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh, không cần anh ở đây lo chuyện bao đồng!" Mắt Cảnh Kiều hơi động, nhìn anh: "Trả chìa khóa trên người anh cho tôi!"
"Cô Cảnh, cô có thể phân biệt rõ ràng công việc và chuyện riêng không, bây giờ đang nói chuyện công việc, cô lại kéo chuyện riêng vào, với tư cách là một nhà thiết kế xuất sắc, cô thấy có phù hợp không?"
"Được, tôi theo! Bây giờ nói chuyện riêng, trả chìa khóa lại đây!"
Tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh như vậy!
Cận Ngôn Thâm ôn tồn nói: "Để cho tôi, không được sao, hử? Ngộ nhỡ, em gặp nguy hiểm gì, tôi sẽ đến ngay trong thời gian sớm nhất, tiện biết bao."
Một giọng nói truyền đến, An An từ trên cầu thang đi xuống, bàn tay nhỏ xoa xoa mắt: "Tiểu Kiều, mẹ đang đánh bố sao?"
Cảnh Kiều: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-690.html.]
Mê Truyện Dịch
"Đừng đánh nữa, như vậy là rất xấu." An An ngồi phịch xuống ghế sofa, cũng không ngăn cản hai người: "Hơn nữa, mẹ cũng đánh không lại bố đâu."
"Vậy sao con còn không mau đến giúp mẹ?"
An An gãi đầu, miệng nhỏ ngáp dài, sau một buổi sáng bị giày vò, tóc đã sớm rối bù như ổ gà: "Con sợ hai người sẽ đánh trúng con, con nhỏ như vậy."
Nói xong, cô bé mở tivi, bắt chéo chân, tay nhỏ chống cằm, bấm điều khiển, là chương trình ca nhạc, có người đang chơi đàn piano.
"Oa, chú này đẹp trai quá!"
"Oa, chú ấy giống như hoàng tử bạch mã!"
"Oa oa oa, hay quá!"
An An như phát điên, trên ghế sofa vừa nhảy vừa nhót, vẻ mặt si mê.
Cận Ngôn Thâm nheo mắt, nhìn về phía đó, sau đó, ánh mắt đột nhiên nheo lại, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cảnh Kiều cũng nhìn về phía đó, bàn tay nắm lấy áo len của Cận Ngôn Thâm hơi cứng lại, ngây người nhìn chằm chằm, suy nghĩ miên man nhưng tất cả đều là sự ngưỡng mộ và chúc phúc.
Người chơi đàn piano là Lâm Tử An, anh mặc một bộ vest trắng, ngồi trước đàn piano, nhắm mắt, những ngón tay thon dài sạch sẽ nhanh chóng lướt trên đàn piano, ánh đèn chiếu vào người, như bao phủ một lớp ánh sáng.
Đã năm sáu năm không gặp, Lâm Tử An vẫn như hồi còn học đại học, trong trẻo, sạch sẽ, không vướng bụi trần.
Dường như thời gian và năm tháng không hề làm gì được anh.
Nhìn chằm chằm vào sự thất thần của người phụ nữ, đáy mắt Cận Ngôn Thâm dần dần trở nên lạnh lẽo, như băng giá.
Theo một bản nhạc kết thúc, anh đứng dậy, cúi chào, khóe miệng cười nhẹ nhàng, ấm áp.