Khuôn mặt cao quý, đẹp trai, Cận Ngôn Thâm vẫn chìm trong giấc ngủ, không có phản ứng gì.
Những ngày này, cô luôn rất mệt mỏi, tinh thần căng thẳng, ngay cả buổi tối cũng không ngủ được nhưng bây giờ, cô có hơi không chịu nổi, ngã xuống bên giường, ngủ thiếp đi.
Má áp vào ga giường, cánh tay Cảnh Kiều duỗi ra lung tung, tay trái vô tình đặt lên lòng bàn tay Cận Ngôn Thâm, hơi ấm và hơi lạnh va chạm vào nhau.
Dường như, mơ hồ, ngón tay Cận Ngôn Thâm động đậy.
Giấc ngủ này, ngủ được một tiếng, cuối cùng, vẫn là Cận Thủy Mặc đánh thức Cảnh Kiều dậy.
Cô đưa tay lau khóe môi: "Hình như tôi ngủ quên mất."
"An An cũng ngủ rồi, đưa An An về phòng bệnh, tôi trông ở đây." Cận Thủy Mặc hạ giọng, đè rất nhẹ.
Đứng dậy, Cảnh Kiều bế An An, cúi đầu xuống, thấy trên cánh tay người đàn ông có vết hằn bị đè, đỏ ửng, rõ ràng là lúc nãy cô ngủ quên, vô tình đè lên.
Nhíu mày, cô thầm trách mình, đặt An An lên ghế sofa.
Sau đó, lại đi tới, bàn tay trắng nõn đặt lên chỗ cánh tay anh có vết đỏ, nhẹ nhàng, chậm rãi, xoa bóp.
Bàn tay cô mềm mại như không xương, còn mang theo hơi ấm, có mùi thơm nhàn nhạt, cầm lấy khăn ấm đã thấm nước, nhẹ nhàng lau mặt anh.
Mê Truyện Dịch
Những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng của anh lại hơi động đậy nhưng rất nhỏ, không ai nhận ra.
Làm xong tất cả những việc này, Cảnh Kiều bế An An, trở về phòng bệnh.
Cận Thủy Mặc cầm tài liệu, ngồi trên ghế sofa, khẽ thở dài, thật hy vọng anh trai có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Bình thường là người rất lợi hại, khí chất lại mạnh mẽ, bây giờ nằm trên giường bệnh, ba bốn ngày không phát ra một chút tiếng động nào, cũng không nhúc nhích, thật khó chấp nhận.
Lúc này, điện thoại reo, anh không nhìn số hiển thị, thuận tay nghe máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-667.html.]
"Là tôi, Thủy Mặc, bây giờ sắp đến bệnh viện rồi, anh còn cần gì không? Tôi mang giúp anh." Là Lâm An Á.
Cô trở về Lâm trạch, thay một bộ quần áo, tùy tiện uống chút cháo, không dừng lại.
Cận Thủy Mặc nói không cần, hai người nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy.
Lâm An Á đến rất nhanh, chưa đầy hai mươi phút, đã bước vào phòng bệnh: "Anh cầm tài liệu về ký đi, tôi trông ở đây."
"Trưa mai, tôi đến thay cô." Đứng dậy, Cận Thủy Mặc cầm tài liệu, chân dài sải bước, rời đi.
Vì vậy.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lâm An Á.
Cô hơi khát, đi đến bên máy lọc nước lấy một cốc nước, ngồi lại ghế nhưng lại thấy lông mi Cận Ngôn Thâm động đậy.
Lâm An Á tưởng mình bị ảo giác, đưa tay nhẹ nhàng xoa mắt, nhìn lại lần nữa, lần này, cô lại thấy anh mở mắt!
Cốc nước lăn xuống, rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu giòn tan, giây tiếp theo, Lâm An Á chạy ra ngoài, đi gọi bác sĩ.
Ánh đèn trong phòng quá mạnh, Cận Ngôn Thâm bị chói mắt hơi đau, vẫn chưa thích ứng được, lại từ từ nhắm mắt lại.
Bác sĩ đi vào, điều chỉnh đèn tối hơn, động tay kiểm tra cho Cận Ngôn Thâm: "Phục hồi rất tốt, không có vấn đề gì, chỉ là, vẫn cần tĩnh dưỡng."
"Cảm ơn bác sĩ." Lâm An Á nghẹn ngào, không kìm nén được niềm vui và sự kích động trong lòng, mừng đến phát khóc.
Đặt gối tựa sau lưng, Cận Ngôn Thâm dựa vào giường bệnh, đôi mắt lim dim, vẫn có chút bài xích với ánh đèn.
Một tay lau nước mắt, khuôn mặt dịu dàng của Lâm An Á lộ ra vẻ dịu dàng: "Ngôn Thâm, anh có muốn uống chút nước không?"
"Họ thế nào?" Vài ngày không uống nước, khiến giọng anh khàn khàn, trầm thấp khác thường.