"Của em nhéo dễ chịu hơn, thoải mái..." Cận Ngôn Thâm trả lời một cách đương nhiên, xúc cảm dưới tay rất tốt, mềm mại như không xương.
Không muốn để ý đến anh, cũng không có tâm trạng để ý đến anh, Cảnh Kiều nhấc chân, bất ngờ, đá về phía người đàn ông.
Cận Ngôn Thâm không phòng bị, bị đá trúng, lông mày nhíu lại, sắc mặt không mấy đẹp, hơi đen.
Nhanh chóng, lùi về phía sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Cảnh Kiều nói rất khó nghe: "Muốn phát tình, đừng phát ở đây! Ra ngoài rẽ phải! Còn nữa, sau này nếu không phải chuyện của An An, anh không cần đến đây!"
Cười nhẹ, Cận Ngôn Thâm bắt chéo chân, giảm bớt cơn đau: "Cái miệng nhỏ này, càng ngày càng khó nghe!"
"Biết vậy là tốt!"
Vượt qua anh, Cảnh Kiều đi ra ngoài, cô chỉ múc ba bát cơm, mình, An An, còn có Bạch Nhiễm, những người không liên quan, đều không có!
Thật ra, trước đây Bạch Nhiễm cũng không có cảm tình gì với Cận Ngôn Thâm nhưng từ hôm qua, anh nguyện từ bỏ quyền nuôi dưỡng An An, ấn tượng của cô về anh đã có chút thay đổi.
Mê Truyện Dịch
"Cảnh Kiều, sao không múc cơm cho Cận tiên sinh?" Bạch Nhiễm chọc cô, cũng thấy, Cảnh Kiều quả thực trở mặt quá nhanh, vừa giành được quyền nuôi dưỡng An An, đã trở mặt không nhận người.
Nhưng sự thật là, Cảnh Kiều chưa bao giờ cho Cận Ngôn Thâm sắc mặt tốt, cho nên căn bản không tồn tại chuyện trở mặt hay không.
Nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm của Cận Ngôn Thâm nhìn về phía Cảnh Kiều đang cúi đầu, lười biếng, tùy ý: "Không sao."
An An đứng phắt dậy, bưng bát cháo của mình sang: "Ba ăn."
Cảnh Kiều lạnh lùng liếc An An một cái.
Cảm nhận được, An An hừ một tiếng, quay người, tặng cho Cảnh Kiều một cái gáy: "Kẻ keo kiệt!"
"Ba không đói, con tự ăn đi..." Cận Ngôn Thâm ôn hòa, bàn tay to xoa nhẹ đầu An An, lông mày và đôi mắt dịu dàng, cảm thấy con gái hiểu chuyện, ngoan ngoãn, nghe lời, có lòng.
"Vậy ba xem tivi." An An cầm lấy điều khiển, chớp đôi mắt đen sáng: "Xem Gấu trúc vui vẻ, được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-636.html.]
Ánh mắt dịu dàng xuống, Cận Ngôn Thâm gật đầu.
Bạch Nhiễm còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Cảnh Kiều kéo góc áo: "Câm miệng, ăn cơm cho tử tế, không nói thì không ai coi cô bị câm!"
Vì vậy, trong phòng khách hình thành nên một cảnh tượng như vậy.
Cảnh Kiều và Bạch Nhiễm ngồi trước bàn ăn, ăn tối, còn Cận Ngôn Thâm ngồi trên ghế sofa, ôm An An trong lòng, bàn tay nhỏ trắng nõn của An An còn bưng bát cháo, vừa xem vừa ăn.
Ăn tối xong, Bạch Nhiễm dọn bát đũa nhưng lại bị Cảnh Kiều đẩy ra, tự mình bưng bát đũa, đi vào bếp, đeo găng tay, rửa bát trước bồn rửa.
Bạch Nhiễm: "..."
Phòng khách, chỉ còn lại Cận Ngôn Thâm, An An, Bạch Nhiễm.
An An chỉ là một đứa trẻ con, xem Gấu trúc vui vẻ rất vui vẻ, cười khúc khích.
Cận Ngôn Thâm dùng bàn tay to ôm lấy eo nhỏ của An An, thân hình cao lớn ngả về sau, dựa vào ghế sofa, một tay chống lên lưng ghế sofa, áo khoác mở rộng, khí thế cao quý bức người.
Bếp là kiểu trong suốt.
Ngồi trên ghế sofa, chỉ cần ngẩng mắt lên, là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong bếp.
Trên tấm kính trong suốt, dưới ánh đèn vàng nhạt, có thể thấy bóng dáng người phụ nữ mảnh mai, hơi cúi đầu, khuôn mặt nghiêng thanh tú, dịu dàng, tỏa sáng.
Trong chốc lát, có chút làm hoa mắt người đàn ông.
Ánh mắt sâu thẳm, suy nghĩ xuất thần.
Môi trường, bầu không khí như vậy, Cận Ngôn Thâm rất thích, cảm thấy thoải mái, tự tại, dễ chịu, thư giãn, từ thể xác đến tinh thần, rồi đến nội tâm.