Lúc đầu, An An còn khá hứng thú, có thể thu hút cô bé, đến ngày thứ ba, hết hứng thú, bắt đầu lười biếng, nằm trên đó, không chịu động đậy.
Đến Maldives du lịch, phần lớn là các cặp đôi hoặc gia đình.
An An nằm ở đó, thở dài một hơi: "Này, nếu Tiểu Kiều cũng đến thì tốt biết mấy! Sẽ rất náo nhiệt!"
Cận Ngôn Thâm nghe rất rõ, lông mày hơi động, tầm mắt dừng lại ở một gia đình ba người không xa, người đàn ông và người phụ nữ ngồi ở hai bên, ở giữa là cô con gái năm sáu tuổi, ngồi trên bãi cát, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng màu vàng nhạt bao trùm ba người, tiếng cười nói không ngừng.
Không hiểu sao, trong đầu anh lại hiện lên một cảnh tượng như vậy.
Người đàn ông và người phụ nữ ngồi trước mặt lần lượt biến thành anh và Cảnh Kiều, không phải An Á, theo bản năng thì hình ảnh Cảnh Kiều hiện lên, còn cô bé ở giữa chính là An An.
Ngực khẽ phập phồng, anh suy nghĩ miên man.
Không biết tại sao, không tự chủ được, hoàn toàn không kiểm soát được mà nghĩ đến cảnh tượng như vậy.
Bàn tay to nâng lên, cổ tay đặt trên môi mỏng, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Thành phố A.
Kể từ khi An An rời đi, giấc ngủ của Cảnh Kiều không còn ngon nữa, luôn rất nông, chỉ cần có một chút động tĩnh là sẽ bị đánh thức.
Dùng ngón tay xoa bóp thái dương, cô lại mơ thấy ác mộng, bị đánh thức.
Tính kỹ ra, An An mới bị đưa đi ba bốn ngày nhưng cô lại cảm thấy như đã qua mấy tháng, có cảm giác như một ngày dài bằng một năm, hầu như mỗi ngày, thỉnh thoảng lại nhớ đến An An.
Nghĩ đến dáng vẻ tinh nghịch, đáng yêu và tươi tắn của con bé.
Vì vậy, cô gần như không dám tưởng tượng, nếu quyền nuôi dưỡng An An cuối cùng thuộc về Cận Ngôn Thâm, cô sẽ phải làm sao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-615.html.]
Ý nghĩ như vậy vừa nảy ra đã bị cô phủ nhận, không thể có ý nghĩ như vậy, ý nghĩ như vậy không nên có, nhất định An An sẽ thuộc về cô.
Tướng quân nằm sấp trên chân cô, rất buồn ngủ, mắt lim dim.
"Tướng quân, mày nói xem, cuối cùng, quyền nuôi dưỡng An An sẽ thuộc về ai?"
Đuôi nhẹ nhàng vẫy, cái lưỡi đỏ tươi của Tướng quân l.i.ế.m lòng bàn tay cô, sủa uông uông uông, như thể đang nói, là cô.
"Mày biết sẽ thuộc về tao ư?" Cảnh Kiều nhếch mép, chải lông cho Tướng quân: "Hy vọng vậy, hy vọng mày đoán đúng."
Cận Thuỷ Mặc cũng ở lì trong căn hộ cả ngày, không chịu đi, nói là ở cùng cô.
Quả thật, không nói sai, là ở cùng cô, cũng là đi tìm luật sư cho cô.
Mê Truyện Dịch
Cảnh Kiều cố đuổi nhưng không đuổi được, nghĩ ngợi một lúc, cô hỏi: "Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?"
"Cận Thuỷ Mặc an ủi: "Là ngày thứ tư hay thứ năm gì đó, em yên tâm, nếu anh cả anh về, chắc chắn sẽ đưa An An về ngay, anh ấy nói lời nào ra là giữ lời đó."
Nhắc đến Cận Ngôn Thâm, sắc mặt Cảnh Kiều không tốt, đầy bụng lửa.
"Nghe nói, dạo trước em lại ôm ôm ấp ấp với đứa con riêng của nhà họ Bùi?"
Cận Thuỷ Mặc túm lấy cô, bắt đầu tính sổ: "Những lời anh nói, em chưa từng nghe vào tai, rõ ràng biết đứa con riêng đó có ý đồ xấu với em, anh thấy em muốn tức c.h.ế.t anh mà!"
Lúc này, Cảnh Kiều thực sự không có tâm trạng để nói nhảm với anh ta, chỉ riêng chuyện của An An đã đủ khiến cô đau đầu rồi.
"Bây giờ có phải là em không muốn nhìn thấy tôi không? Ngay cả nhìn tôi một cái cũng không muốn, đứa con riêng đó đúng là đáng đánh!" Cận Thuỷ Mặc không vui!