Cảnh Kiều đi tới, đúng là rất nhiều quà, có váy, kẹo, sô cô la, đàn piano.
Cô nhắm mắt, biết rằng Cận Ngôn Thâm đã quyết tâm giành An An với cô: " An An, con định làm thế nào?"
"Trả lại! Con không cần!" An An rất kiên quyết.
Luôn tặng quà, một lời xin lỗi cũng không có, cô bé không thèm quà!
Vì vậy, Cảnh Kiều lại trả nguyên quà về.
Nhìn những món quà được trả lại, Diệp Luật xoa cằm: "Xem ra, An An nhà cậu không bị vật chất mua chuộc, là mẫu người tôi thích, cậu vẫn phải đích thân ra tay."
Cận Ngôn Thâm xoa trán, một người nhỏ như vậy, tính tình sao lại cứng đầu như vậy?
Ngày hôm sau.
Cảnh Kiều chuẩn bị đưa An An đến trường mẫu giáo, Bùi Thiếu Đình lái xe đến, hạ cửa sổ xe: "Tôi đưa hai người đi, sau đó cùng đến công ty."
"Không cần đâu, như vậy hơi phiền, tôi đưa con bé đi, sau đó bắt taxi đến công ty."
Đang nói chuyện, một chiếc xe khác dừng lại bên cạnh, Cận Ngôn Thâm bước xuống xe, đôi chân dài sải bước.
Chiếc áo khoác dài màu xám đậm, kết hợp với chiếc áo sơ mi đen, thắt chiếc cà vạt mảnh màu đỏ sẫm, đôi chân thẳng tắp thon dài, anh bước tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Kiều, sau đó dừng lại ở An An.
Không để ý đến anh, An An quay người nhỏ bé lại, một tay nắm tay Cảnh Kiều, một tay nắm tay Bùi Thiếu Đình.
Cảnh tượng này thực sự đ.â.m vào mắt Cận Ngôn Thâm.
"Chú Bùi, trường mẫu giáo tổ chức hội thao, chú có thể đi cùng con và Tiểu Kiều không?" An An ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Bùi Thiếu Đình, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.
"Được." Bùi Thiếu Đình nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của An An, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhàn nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-604.html.]
"Tuyệt! Hôm nay là hội thao phụ huynh và con cái, con có Tiểu Kiều, còn có chú Bùi, tuyệt quá!" An An nhảy cẫng lên, niềm vui và sự phấn khích trên khuôn mặt không hề che giấu.
Cận Ngôn Thâm nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào Bùi Thiếu Đình, bàn tay buông thõng bên hông.
"Bố không cần con, có người cần con, chú Bùi cần con, sau này con không thèm để ý đến bố nữa, con sẽ để chú Bùi làm bố của con!"
An An nhìn Cận Ngôn Thâm, giọng nói ngây thơ nhưng rất lớn, vô cùng rõ ràng.
"An An." Cận Ngôn Thâm trầm giọng gọi.
Không để ý, An An nắm tay hai người, đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Đừng cản đường, con sắp muộn học rồi!"
Nói xong, tự mình trèo lên xe của Bùi Thiếu Đình, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau: "Chú Bùi, chú có thể mua một chiếc ghế an toàn, như vậy con ngồi sẽ thoải mái hơn!"
Cảnh Kiều cúi đầu, không nhìn Cận Ngôn Thâm, đi tới, nhẹ nhàng vỗ vào lưng An An: "Đừng có đòi hỏi lung tung!"
"Được rồi, chú Bùi, xuất phát thôi!" An An vẫy vẫy cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo.
Mê Truyện Dịch
"Xuất phát!" Bùi Thiếu Đình cũng không để ý đến Cận Ngôn Thâm, ngồi vào ghế lái, nổ máy xe, lái về phía trước.
Cận Ngôn Thâm bám theo sau, tay phải tùy ý đặt trên vô lăng, môi mỏng ngậm một điếu thuốc, trong xe chỉ có một mình anh, khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt chìm trong làn khói, nửa sáng nửa tối.
An An quả thực không nói dối, trường mẫu giáo đang tổ chức hội thao phụ huynh và con cái.
Cô bé giống như một chú công nhỏ kiêu hãnh, nắm tay Cảnh Kiều và Bùi Thiếu Đình.
Dùng dây buộc chân của ba người lại với nhau, cùng nhau đi bộ, nhóm nào đến đích nhanh nhất sẽ giành chiến thắng.
Bùi Thiếu Đình rất ham thắng, cởi áo vest, chỉ mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là chiếc quần tây màu xám khói mà Cảnh Kiều tặng anh, đôi môi đỏ như lá phong: "Nghe hiệu lệnh của tôi, một, bước chân trái, hai, bước chân sau, hiểu chưa?"