Sợ rằng, thiện cảm của An An đối với anh, sẽ hoàn toàn biến mất.
Căn hộ.
An An ngủ một giấc dậy, đã là buổi chiều, cô bé ngơ ngác ngồi trên giường, cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì.
"An An." Cảnh Kiều lên tiếng, khẽ gọi một tiếng.
"Tiểu Kiều, trưa nay sao mình lại khóc?"
Cảnh Kiều giật mình: "Có phải bị bệnh rồi không? Mẹ đưa con đi bệnh viện."
An An vỗ đầu: "Con nhớ ra rồi, đều là do tức giận, do tên họ Cận chọc tức, tức đến mức hồ đồ, suýt thì mất trí."
"Thật sự không sao chứ?" Cảnh Kiều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hồng hào của cô.
"Không sao, Tiểu Kiều, mẹ đừng sợ, con sẽ không cần tên họ Cận, chỉ cần mẹ!"
An An đưa hai bàn tay trắng nõn ra, vòng lấy cổ Cảnh Kiều, đôi môi hồng hào hôn lên mặt cô từng cái: "Tiểu Kiều, con yêu mẹ lắm!"
Câu nói này, giống như một viên thuốc an thần, hốc mắt Cảnh Kiều nóng lên, ôm lấy An An, cười nhẹ: "Cuối cùng cũng không nuôi con vô ích, nói cho con biết, đừng làm sói mắt trắng và kẻ phản bội!"
An An cười khúc khích: "Tiểu Kiều, con muốn ăn chuối."
"Đi giày vào, mẹ đưa con đi mua."
"Được."
Đi một chuyến đến Siêu Thị, mua toàn bộ những món đồ ăn vặt mà An An thích nhất.
Từ Siêu Thị về, Cảnh Kiều thấy trước cửa có rất nhiều nhân viên, cô nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc, họ đang làm gì vậy?
Đến khi đi gần mới thấy trước cửa phòng chất đầy đồ chơi, búp bê vải, toàn là đồ con gái chơi.
An An chớp chớp mắt, có chút tức giận, khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng: "Dỗ dành con cũng vô dụng thôi, con sẽ không nhận đâu."
Nói rồi, cô bé cầm búp bê vải lên, từ trên lầu ném thẳng xuống.
Cảnh Kiều mở cửa phòng, dẫn An An vào trong.
Tầng dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-603.html.]
Trong xe.
Cận Ngôn Thâm ngồi trong xe, liên tục hút thuốc, ánh mắt nhìn lên tầng trên, thấy rất rõ An An ném hết đồ chơi xuống dưới.
Anh nhíu mày, một lúc sau, khóe môi anh cong lên, nở nụ cười nhẹ.
Quả nhiên là con gái của Cận Ngôn Thâm anh!
Cảnh Kiều làm bữa tối trong bếp, An An đang xem phim hoạt hình "Gấu trúc vui vẻ." nhưng không xem vào, thỉnh thoảng lại chạy đến mắt mèo, nhìn đồ chơi bên ngoài cửa.
Mê Truyện Dịch
Lấy đồ trong tủ lạnh, Cảnh Kiều vừa hay nhìn thấy An An đang nằm ở mắt mèo, trong lòng cô có chút chua xót.
Mặc dù An An miệng thì nói ghét, chán ghét nhưng trong lòng vẫn thích.
Dù sao thì con bé còn quá nhỏ, vẫn khao khát có cha.
Đặc biệt là đối với An An thiếu tình thương của cha, sức hấp dẫn của cha đối với cô bé thực sự không nhỏ.
"Nếu muốn thì mang vào đi." Cô nhẹ nhàng nói.
Gãi mông, An An áp vào cửa, rất ngượng ngùng: "Tiểu Kiều, con không muốn nhưng nếu để ở hành lang, người khác sẽ lấy mất, hay là tặng cho các bạn nhỏ ở cô nhi viện nhé, được không?"
"An An đúng là thiên thần nhỏ."
Cười khúc khích, An An nheo mắt.
Dùng túi đựng hết đồ chơi đó vào, đựng được mấy túi, chặn một chiếc taxi, bỏ vào.
Thực ra, An An vẫn có chút không nỡ, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn.
Khởi động xe, quay đầu xe, Cận Ngôn Thâm lái xe, đi theo sau chiếc taxi.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười nở trên khuôn mặt các em nhỏ ở cô nhi viện, sự không nỡ và u uất của An An tan biến hết.
Nhìn chăm chú, đôi mắt Cận Ngôn Thâm dịu dàng, nhìn An An, ánh mắt rất dịu dàng.
Ngày hôm sau.
An An vừa mở cửa, lại thấy chất đầy quà, từng thùng từng thùng.
"Tiểu Kiều, họ Cận lại tặng quà rồi, hừ, tưởng con sẽ bị quà mua chuộc sao?"