Vì vậy, anh ta bắt đầu gây chuyện, dựa vào việc mình tay dài chân dài, lúc thì đá Cảnh Kiều hai cái, lúc thì nhân cô không để ý, nhanh chóng giật lấy vài sợi tóc trên đầu cô.
Nhìn cô, Cận Thủy Mặc giơ những sợi tóc đó lên không trung, nheo mắt, lẩm bẩm: "Biến! Biến thành bảy mươi hai con ngốc! "Ban đầu, Cảnh Kiều vẫn luôn bị quấy rối, cơn tức giận đã dâng lên tận cổ họng nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Cận Thủy Mặc, cô không nhịn được mà bật cười.
"Cô cười cái gì?" Vẻ mặt Cận Thủy Mặc âm trầm.
"Không liên quan đến anh." Cảnh Kiều đứng hơi mỏi, đổi tư thế.
"Nói mau! Nếu không, cô có tin là tôi đánh cô không?"
Cảnh Kiều lại liếc nhìn Cận Thủy Mặc, người có vẻ không bình thường, chế nhạo nói: "Anh ra ngoài cho người ta xem, xem là anh ngốc hay là tôi ngốc."
Quả nhiên, Cận Thủy Mặc bị chọc giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Trước mặt anh trai tôi, cô giả vờ ngoan ngoãn như một con cừu non, bây giờ trước mặt tôi lại tỏ ra hung hăng như vậy, cô tưởng tôi không đánh phụ nữ sao? Hừ, cô đoán sai rồi, hôm nay, chúng ta tính sổ cả nợ mới nợ cũ!"
"Tôi ngoan ngoãn như một con cừu non, vậy còn anh, anh có muốn biết mình trông như thế nào không?" Cảnh Kiều bịt mũi, bắt chước giọng điệu nhỏ nhẹ: "Anh trai, anh trai tốt của em, không biết còn tưởng là thái giám đến."
Lần này, Cận Thủy Mặc thực sự tức giận, trong mắt như có ngọn lửa đang nhảy múa, anh ta đi tới, không chút khách khí đưa tay túm lấy tóc Cảnh Kiều.
Mê Truyện Dịch
Ngay lập tức, Cảnh Kiều cảm thấy da đầu đau nhói.
Cận Thủy Mặc nghiêm túc, không vì Cảnh Kiều là phụ nữ mà nương tay.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô ta là người đã hại c.h.ế.t An Á, ngọn lửa trong lòng anh ta lại bùng cháy, thật hận không thể bóp c.h.ế.t cô ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-57.html.]
"Bệnh thần kinh! Anh buông tôi ra! Đánh nhau mà túm tóc phụ nữ, anh có phải đàn ông không?" Cảnh Kiều đau đến hít hà, tên khốn kiếp này, vậy mà lại nghiêm túc: "Nói anh là thái giám, quả nhiên anh rất tiện!"
"Cô bảo tôi buông ra thì tôi buông ra, cô tưởng cô là ai? Đồ ngốc!" Ngọn lửa trong lòng Cận Thủy Mặc đang cháy dữ dội.
Quá đau, Cảnh Kiều không nhịn được, dùng cả tay và chân, đ.ấ.m đá Cận Thủy Mặc, vừa túm vừa véo.
Nhưng đối với đàn ông mà nói, sức lực của cô ta chẳng khác nào gãi ngứa.
Cắn răng, Cảnh Kiều ra tay tàn nhẫn, nhón chân, cô há miệng, trực tiếp cắn vào mặt Cận Thủy Mặc, lập tức, tiếng hét như g.i.ế.c lợn vang vọng khắp mọi ngóc ngách của biệt thự.
Hai người đứng ở ngay bên phòng ngủ của Cận Ngôn Thâm, nghe thấy tiếng động, anh đi đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống hai người đang vật lộn đánh nhau, đôi mày sắc nhọn hơi nhíu lại.
Quản gia Trương đi vào: "Cậu cả, có thể dùng bữa trưa rồi."
"Đi lấy một chậu nước..." Cận Ngôn Thâm chống hai tay lên ban công, các khớp xương gõ nhẹ vào đá cẩm thạch, phát ra tiếng kêu giòn giã và đều đặn, giọng nói trầm thấp.
Lấy một chậu nước?
Quản gia Trương sửng sốt, tuy không hiểu nhưng vẫn đến phòng vệ sinh lấy một chậu nước.
Ánh mắt lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày lộ vẻ bực bội, Cận Ngôn Thâm trực tiếp tạt chậu nước đó từ trên ban công xuống, không lệch một ly, vừa vặn tạt trúng hai người.
Cận Thủy Mặc nổi điên, đang định mở miệng chửi ầm lên nhưng khi liếc thấy bóng dáng của anh trai, anh ta ngoan ngoãn nuốt hết vào bụng, che mặt, rũ nước trên người, im lặng. Cảnh Kiều cũng nhìn thấy, mặc dù cách xa như vậy, lại chỉ là góc nghiêng nhưng khí chất bẩm sinh của người đàn ông không thể bỏ qua, cô cắn môi, dịch chuyển về phía góc tường.