Mỉm cười, nụ cười trên khuôn mặt lại lớn hơn một chút, Cảnh Kiều không mở miệng, điện thoại reo lên, cô bắt máy, là Bạch Nhiễm.
"Alo, An Á à, được, tôi biết rồi, sẽ giúp cô chuyển lời."
"Cô đang nói gì vậy, lộn xộn quá, thần kinh rồi!" Bạch Nhiễm không hiểu: "Tôi là Bạch Nhiễm!"
"Được rồi, cúp máy đây, tạm biệt, hẹn gặp lại."
Bạch Nhiễm: "..."
Cúp điện thoại, Cảnh Kiều nhìn người đàn ông mặt mày đen kịt: "An Á mới vào công ty, thấy chúng ta đứng bên đường, cô ta nói có chuyện muốn tìm anh, bảo tôi nói với anh một tiếng, đúng rồi, bây giờ cô ta đang ở trước cửa sổ sát đất."
Dứt lời, cô giơ tay chặn một chiếc taxi, ngồi vào ghế phụ, phóng đi.
Xe đi xa, khóe miệng cong lên, cô vui vẻ.
Bên kia.
Cận Thị.
Lâm An Á đang vẽ bản thiết kế, liên quan đến trung tâm thương mại, thiết kế theo phong cách cổ đã bị bác bỏ, phải vẽ lại từ đầu.
Cầm bút, cô ta đang chuẩn bị hạ bút thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, ngẩng đầu lên, thấy là Cận Ngôn Thâm, đầy vẻ kinh ngạc, còn mang theo sự vui mừng!
"Ngôn Thâm, sao anh lại đến đây, có chuyện gì sao?"
Tùy ý đặt bút xuống, Lâm An Á đứng dậy, đi giày cao gót, đi tới, ôm lấy cánh tay anh ta.
Thật sự rất kinh ngạc!
Ở công ty, anh luôn phân biệt rạch ròi công tư, chưa bao giờ vì cô ta là hôn thê mà thiên vị, càng tránh tiếp xúc.
Như hôm nay chủ động đến tìm cô ta, đây là lần đầu tiên!
Nghe vậy, Cận Ngôn Thâm lập tức hiểu ra, biết mình bị người phụ nữ nha nhọn miệng sắc kia chơi một vố, anh bẻ bẻ các ngón tay, phát ra tiếng kêu nhưng ngũ quan vẫn không biểu lộ cảm xúc; "Không sao, qua đây xem thôi, em tiếp tục bận đi."
"Được, vậy tối nay, anh đi ăn cùng em nhé." Lâm An Á nũng nịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-551.html.]
"Được." Anh trầm giọng đồng ý.
Đôi chân dài sải bước, đi như bay, Cận Ngôn Thâm bước vào phòng tổng giám đốc, vừa đi, những ngón tay thon dài vừa cởi cúc áo vest, áo vest sượt qua, mang theo hơi thở sắc bén.
Các nữ trợ lý đều ngẩn người, sợ đến mức không nhẹ.
Sáng sớm tinh mơ, tâm trạng của tổng giám đốc đã tệ đến vậy sao!
Bước vào phòng làm việc, anh tùy tiện ném áo khoác lên ghế sofa, hôm nay không mang theo điện thoại, thế mà cô lại chui vào được kẽ hở!
Sau khi cô nói câu đó, anh đã nghi ngờ, nếu là công việc, chắc chắn An Á sẽ gọi điện cho anh ngay!
Nghĩ lại, lúc xuống xe, anh đi vội quá, điện thoại để quên trên xe nên mới tin tưởng, không ngờ...
Anh lại cởi thêm vài cúc áo sơ mi, để cảm giác gò bó biến mất, anh bấm một cuộc điện thoại, trầm giọng ra lệnh; "Tra giúp tôi một người, ừ, tra tất cả các thông tin chi tiết."
Đi hộp đêm?
Tìm trai đẹp?
Bốn năm không gặp, cô đúng là có bản lĩnh sắp lên trời rồi!
———
Mê Truyện Dịch
Buổi chiều tối.
Cảnh Kiều chuẩn bị đưa An An và Bạch Nhiễm đi ăn lẩu.
Chưa kịp ra khỏi cửa, điện thoại reo, là của Bùi Thiếu Đình, cô không định nghe nhưng tiếng chuông vẫn kiên trì reo, cô đành bắt máy.
"Bản thiết kế có vài chỗ cần sửa, cô đến đây một chuyến." Giọng nói của Bùi Thiếu Đình hoàn toàn là giọng công việc.
"Được, tôi đến công ty ngay."
Bùi Thiếu Đình lại nói; "Tôi chưa ăn tối, vừa ăn vừa sửa, tôi sẽ mang bản thiết kế theo."
Đáp lại, không còn cách nào khác, Cảnh Kiều đành giao An An cho Bạch Nhiễm, một thời gian này cô không được ở bên An An tử tế, cô rất tự trách; " An An, con muốn ăn gì, mẹ về mua cho con."