Nheo đôi mắt đầy vẻ lưu luyến, Cận Ngôn Thâm đút hai tay vào túi quần âu, cười khẩy: "Cho nên, cậu định sẵn là hôn quân..."
"Không không không..." Cận Thủy Mặc từ từ lắc đầu: "Em đây là điển hình của việc muốn mỹ nhân, không muốn giang sơn!"
"Kế hoạch dự án tàu cao tốc đâu?" Cận Ngôn Thâm cong môi, hỏi một câu.
"Ở chỗ giám đốc."
Giơ tay lên, Cận Ngôn Thâm khẽ kéo cà vạt ở cổ, cởi bỏ sự trói buộc: "Bảo anh ta đến công ty một chuyến, còn tất cả các cấp cao liên quan đến dự án này, cũng gọi hết đến đây, có cuộc họp khẩn cấp."
Mê Truyện Dịch
Ngồi im không nhúc nhích, Cận Thủy Mặc rất lười: "Anh không có thư ký và trợ lý sao? Còn cần đến em ư?"
"Đi hay không?" Nheo mắt lại, Cận Ngôn Thâm lặng lẽ nhìn anh ta, buông một câu.
Không dám động vào đầu hổ, giây tiếp theo, Cận Thủy Mặc lập tức đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc.
Vì vậy, chỉ còn lại một mình Cận Ngôn Thâm.
Quay người, anh đứng trước cửa sổ sát đất khổng lồ, nhìn xuống toàn bộ Thành phố A.
Hoàng hôn buông xuống, đèn điện sáng lên, một mảnh đèn đuốc sáng trưng, xe cộ đông đúc, xa hoa lộng lẫy.
Bình thường, nhìn chằm chằm vào cảnh đêm như vậy, anh luôn cảm thấy có chút cô đơn, lạnh lẽo, trống rỗng nhưng hôm nay lại rất khác thường, nhẹ nhàng và vui vẻ.
Nửa giờ sau, thư ký gõ cửa.
Anh giọng trầm: "Vào đi."
"Tổng giám đốc, giám đốc và các cấp cao đã có mặt ở phòng họp."
"Ừm..." Đáp lại, Cận Ngôn Thâm bước những bước chân dài, vừa đi về phía trước, vừa chỉnh lại cúc áo sơ mi bằng những ngón tay thon dài, đẹp trai, lười biếng.
Phòng họp.
Tất cả các cấp cao và giám đốc đã có mặt, đang chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-532.html.]
Cận Thủy Mặc ngồi ở vị trí phó tổng giám đốc, đôi mắt đào hoa hơi nhếch, khóe miệng mỉm cười, tay phải cầm điện thoại, liên tục chơi điện thoại.
"Nhị thiếu gia, đã muộn như vậy rồi, tổng giám đốc Cận triệu tập cuộc họp, có chuyện quan trọng gì cần công bố không?" Giám đốc có chút không kìm nén được sự tò mò, mở lời hỏi.
"Giám đốc Trương vội gì chứ? Cố quá không được, tôi cũng không rõ, đợi anh cả tôi đến, tự nhiên sẽ biết."
Trong lúc nói chuyện, Cận Thủy Mặc mở WeChat, gửi cho Cảnh Kiều một biểu tượng mặt cười.
Phía sau còn kèm theo một câu nói——Có bất ngờ dành tặng cho em!
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, Cận Ngôn Thâm đi vào, đi thẳng đến vị trí chủ tọa, ngồi xuống.
Nữ trợ lý nhanh chóng bưng trà rót nước, lần lượt đặt trước mặt mọi người.
Còn Cận Thủy Mặc cũng không chơi điện thoại trên bàn làm việc nữa, chuyển xuống gầm bàn, tiện thể mở chức năng ghi âm.
"Kế hoạch dự án tàu cao tốc cần điều chỉnh tạm thời, sửa đổi..." Hai tay chống lên bàn làm việc, Cận Ngôn Thâm mở lời: "Loại trừ khu vực Giang Bắc, toàn bộ tuyến chính dịch chuyển về phía bắc bảy nghìn km."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhìn nhau.
"Tổng giám đốc, kế hoạch dự án đã làm từ rất sớm, bây giờ sửa đổi, e là không kịp."
"Đúng vậy, hơn nữa, chính phủ cũng tham gia, kế hoạch dự án trước đây cũng đã được chính phủ đồng ý, bây giờ đột nhiên dịch chuyển về phía bắc, liệu không đồng ý không?"
"Đang chuẩn bị khởi công, tổng giám đốc, tại sao đột nhiên quyết định dịch chuyển tuyến chính?"
"..."
Tất cả mọi người đều cảm thấy là việc làm thừa, còn có chút khó hiểu.
Cận Thủy Mặc cong môi cười nhẹ, dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân.
Nhíu mày, khuôn mặt góc cạnh của Cận Ngôn Thâm lạnh lùng, từng chữ từng câu nói.