Vượt qua anh, Cảnh Kiều nhấc chân lên, định đi vào căn hộ.
Bốn năm thời gian, có thể thay đổi rất nhiều thứ, chẳng hạn như tính cách, chẳng hạn như tâm lý mạnh mẽ.
Bước chân dài sang trái một bước, Cận Ngôn Thâm lại một lần nữa chặn đường cô: "Xin lỗi tôi!"
"Bệnh thần kinh!" Cô cười lạnh một tiếng.
"Xin lỗi tôi..." Ánh mắt anh khóa chặt bóng dáng cô.
Khoanh tay trước ngực, Cảnh Kiều nhìn anh: "Có ý gì? Tôi không nhớ là đã cào anh, chó tốt không chặn đường, nghe hiểu thì tránh ra!"
Cô nói chuyện với anh rất không khách sáo!
"Ngay cả cái miệng nhỏ này..." Anh hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó cố tình phả vào khuôn mặt trắng trẻo của cô: "Bây giờ cũng có độc, còn nói dối liên thiên."
Cảnh Kiều lười để ý đến anh, cô thấy cách hành xử tốt nhất là phớt lờ, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng Cận Ngôn Thâm không chịu buông tha cô, anh vươn cánh tay dài ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô: "Không xin lỗi, đừng hòng đi."
Khuôn mặt trắng trẻo nổi lên vài phần không kiên nhẫn, thậm chí Cảnh Kiều còn không thèm nhìn anh, cô giật giọng, hét lớn: "Cưỡng h.i.ế.p rồi! Cưỡng h.i.ế.p rồi! Có lưu manh! Cưỡng h.i.ế.p rồi!"
Có rất nhiều người đi ngang qua, ánh mắt đều đổ dồn về phía Cận Ngôn Thâm.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cởi vài cúc áo ở ngực, xắn tay áo lên, còn đeo một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền, một tay đút tùy ý vào túi quần tây, dáng người cao ráo, thon dài, nhìn thế nào cũng không giống lưu manh, ngược lại rất tao nhã, cao quý.
Có người lên tiếng hỏi: "Cô này, cô chắc chắn anh ta là lưu manh chứ? Nhìn không giống, không phải cô đang cưỡng h.i.ế.p anh ta sao?"
Cận Ngôn Thâm rất thích nghe câu này, lông mày hơi dịu lại, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Cảnh Kiều cười khẩy hai tiếng: "Anh ta là một tên biến thái c.h.ế.t tiệt! Không thấy anh ta kéo tay áo tôi không chịu buông sao?"
"Vợ chồng cãi nhau." Môi mỏng mấp máy, Cận Ngôn Thâm trầm giọng nói vài câu.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-515.html.]
"Vợ chồng?" Cảnh Kiều nhàn nhã liếc nhìn anh: "Nói như vậy, anh không sợ An Á nghe thấy sao? Hay là, thấy tôi xinh đẹp nên anh có ý với tôi?"
Không nói gì, Cận Ngôn Thâm nhìn cô chằm chằm.
"Thật đáng tiếc, tôi không có ý với anh!"
Nói xong, Cảnh Kiều nhấc chân lên, không chút nương tình, đá thẳng vào chỗ hiểm của Cận Ngôn Thâm, không lệch một ly, vừa vặn trúng đích.
Hoàn toàn không phòng bị, Cận Ngôn Thâm rên lên một tiếng, hai chân dài thẳng tắp giao nhau, từ từ cọ xát.
"Vì vậy, đừng chọc tôi nữa! Nếu không, tôi thấy một lần đá một lần, tuyệt đối không nương tay!" Gạt tay anh ra, Cảnh Kiều quay người, đi vào căn hộ, tính tình rất nóng nảy, hơn nữa được lý không tha người.
Cơn đau ở giữa hai chân dần tan đi, Cận Ngôn Thâm rút một điếu thuốc, ngậm trên môi mỏng, châm lửa, nhả khói.
Mười mấy phút sau, anh ngồi vào xe, lái xe rời đi.
Bốn năm không gặp, người phụ nữ này, tính tình càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng lợi hại!
———
Cảnh Kiều trong phòng giáo dục An An: "Sau này không được thấy đàn ông là chạy đến gần, chắc chắn là người xấu, sẽ bán trẻ con."
"Chú không phải người xấu!"
"Người xấu sẽ viết lên trán rằng tôi không phải người xấu sao?"
An An gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, chú không viết nên không phải!"
Cảnh Kiều: "..."
"Rốt cuộc con thích chú đó ở điểm nào? Mới gặp có một lần!"
"Thích chú ấy đẹp trai!" An An là người cuồng nhan sắc, chỉ thích những người hoặc vật đẹp hoặc đẹp trai.