"An An..."
"An An..."
Tiếng gọi gấp gáp từ xa đến gần, sau đó, Bạch Nhiễm chạy tới, thở rất gấp, mặt tái nhợt, rất tức giận: "Sao con lại có thể chạy lung tung như vậy? Con có biết nguy hiểm thế nào không? Nếu như bị lạc thì sao?"
Cơ thể nhỏ bé của An An co rúm lại: "Nhiễm Nhiễm, con có nói với cô là con đi học mẫu giáo mà, là cô ngủ như heo con, còn nằm lì trên giường, không nghe thấy! Cũng không xem giờ, con sắp muộn rồi, cô còn ngủ! Chính là vì cô kéo chân con lại như vậy nên con mới không thích đi học mẫu giáo!"
Bạch Nhiễm: "..."
"Nhiễm Nhiễm, chân con bị chú này đụng phải, bây giờ chú ấy phải đưa con đến bệnh viện, chắc chắn là không đi học mẫu giáo được rồi, cô xin phép giúp con."
"Chân bị đụng phải ư? Đụng vào đâu? Để cô xem nào." Nghe vậy, Bạch Nhiễm vô cùng lo lắng.
"Cô là mẹ của đứa bé sao?" Cận Ngôn Thâm mím môi, giọng nói trầm thấp.
Lúc này, Bạch Nhiễm mới để ý đến người đàn ông đang bế An An, mặc vest đen, chất liệu tốt, cúc áo sơ mi trắng mở vài cúc, eo thon, chân dài thẳng tắp, cao quý, tao nhã.
Cô sửng sốt, nhìn đến ngây người.
"Nhiễm Nhiễm!" An An cảm thấy rất mất mặt.
Hoàn hồn, Bạch Nhiễm trực tiếp liếc xéo An An: "Đúng, tôi là mẹ của cháu."
Cô cho rằng, mẹ nuôi cũng là mẹ!
"Tôi muốn đưa cháu bé đi bệnh viện một chuyến..." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Cận Ngôn Thâm liếc nhìn nữ trợ lý, lập tức, nữ trợ lý hiểu ý, đưa danh thiếp qua: "Đây là danh thiếp của Tổng giám đốc chúng tôi, sau khi khám ở bệnh viện xong, sẽ đưa đứa trẻ về, cô có thể yên tâm."
Bạch Nhiễm khá yên tâm, nếu người này muốn bắt cóc trẻ con thì vừa rồi đã bắt cóc đi rồi, không cần phải bế chờ lâu như vậy.
"Vậy thì làm phiền rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-507.html.]
Mê Truyện Dịch
"Nhiễm Nhiễm, Bạch Bạch, nhớ xin phép giúp con nhé!" Mày mở mắt cười, An An vui mừng khôn xiết.
Chiếc Rolls-Royce màu đen chạy êm trên đường, An An ngồi ở ghế sau, cái m.ô.n.g nhỏ cứ vặn vẹo: "Xe của chú đẹp quá!"
Cận Ngôn Thâm cũng ngồi ở ghế sau, khóe mắt hiếm khi lộ vẻ dịu dàng: "Cẩn thận một chút, đừng ngã."
Anh vốn không thích trẻ con!
Nhưng đối với cô bé này, anh lại có sự kiên nhẫn và dịu dàng khác thường, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Chú ơi, chú có xem Tây Du Ký không?" An An ngẩng đầu lên.
"Xem rồi."
"Vậy chú, chú đọc cho cháu nghe câu thần chú Kim Cô của Đường Tăng đi, mỗi lần ông ấy niệm nhanh quá, cháu đều không nghe rõ!" An An tỏ vẻ oán trách.
Cận Ngôn Thâm: "..."
Tài xế: "..."
An An không thể ngồi yên, đôi chân ngắn bò bò bò bò lên đùi Cận Ngôn Thâm, nằm gọn trong lòng anh, đôi chân ngắn đung đưa.
Rất chiều chuộng, Cận Ngôn Thâm không những không lộ vẻ không vui mà còn đưa tay ra đỡ cô bé: "Tên gì?"
"Cảnh An An, chú ơi, cháu tên là Cảnh An An." Cô bé để lộ hàm răng trắng: "An trong bình an."
"Cảnh..." Ánh mắt Cận Ngôn Thâm sâu thẳm, giữa hai hàng lông mày hiện vẻ trầm tư, không hiểu sao, anh lại nghĩ đến người phụ nữ họ Cảnh kia, thậm chí còn cảm thấy, khuôn mặt và đôi mắt thanh tú trắng trẻo của cô bé có nét giống cô ta không nói nên lời.
Ngón tay dài xoa bóp giữa hai hàng lông mày, anh thu liễm cảm xúc, cảm thấy mình có hơi nhập ma.
Cơ thể vặn vẹo, đột nhiên, đôi lông mày nhỏ của An An nhíu lại, ngồi rất ngay ngắn, thậm chí không nhúc nhích.