Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vợ Yêu Của Tổng Tài Tàn Bạo - Chương 502

Cập nhật lúc: 2025-06-28 04:54:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Xin lỗi, xin lỗi, thực sự xin lỗi." Cảnh Kiều không ngừng xin lỗi.

"Cô không có lỗi với tôi, cửa xe mở rồi, chỉ cần kéo ra là cô có thể đi, không ai cản đâu!"

Trong lòng Cận Thủy Mặc lạnh lẽo, từng cơn lạnh lẽo ập đến: "Người có mâu thuẫn với cô là anh trai tôi, không phải tôi! Chẳng lẽ giữa tôi và cô cũng có mối thù sâu như vậy sao? Lúc đi, cô cũng không chào một tiếng, bốn năm, chỉnh chỉnh bốn năm, một cuộc điện thoại cũng không có, tin nhắn cũng không có, trở về A thị, cũng không nghĩ đến việc liên lạc với tôi, nếu không phải vừa rồi tình cờ gặp được—"

Càng nói càng thấy mình đáng thương, anh ta không nói nữa.

"Không phải như vậy." Cảnh Kiều nắm lấy cánh tay anh: "Lúc đầu không gọi, đến khi muốn gọi thì lại không dám gọi, sợ anh sẽ trách móc tôi, tức giận tôi, mà tôi lại vụng về, không biết giải thích."

"Ha ha..." Cận Thủy Mặc căn bản không tin: "Cãi chày cãi cối!"

Cô vụng về?

Trên thế giới này, phụ nữ nào vụng về thì cô cũng không vụng về! Cô giỏi ăn nói đến mức nào, anh còn không biết sao?

Cảnh Kiều ngây người nhìn anh ta: "Anh không tin tôi ư?"

"Cô không có lý do gì để người khác tin, đi đi, coi như tôi tự mình chuốc lấy phiền phức." Cận Thủy Mặc rất ít khi nổi nóng nhưng hễ nổi nóng là rất nghiêm trọng.

"Anh đừng như vậy, anh mắng tôi đi, cứ mắng tôi thoải mái, miễn là hết giận."

Cận Thủy Mặc không nói một lời.

Cắn chặt môi dưới, Cảnh Kiều lại nói: "Vậy thì anh đánh tôi đi, muốn đánh thế nào cũng được, được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-502.html.]

Vẫn im lặng.

"Người mà tôi luôn không yên tâm, cũng có chút áy náy chỉ có anh, tôi không nợ ai khác điều gì nhưng lại nợ anh." Cảnh Kiều nhìn anh chăm chú: "Tôi biết, lần này là tôi quá đáng, anh không tha thứ cho tôi là đúng."

Cô tiếp tục nói: "Nhưng có hai chuyện, tôi vẫn phải nói cho anh biết, số tiền anh để lại cho bà ngoại, tôi đã dùng, còn bốn năm nay, năm nào tôi cũng chuẩn bị cho anh một món quà sinh nhật nhưng chưa bao giờ gửi đi."

Đôi mắt đào hoa của Cận Thủy Mặc hơi động đậy, có vẻ như đã có chút mềm lòng.

"A thị chỉ lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, tôi đã trở về rồi, sao có thể không gặp anh? Thực sự là chưa chuẩn bị tốt!"

Cảnh Kiều cẩn thận đẩy cánh tay anh: "Đừng giận tôi nữa, được không? Bốn năm, bốn món quà sinh nhật, tôi đều mang về rồi, ở trong vali trong khách sạn, đi xem không?"

Cận Thủy Mặc lạnh lùng nhìn cô, vẫn còn đầy bụng lửa, cơn giận chưa tan: "Một chút quà tặng là có thể mua chuộc được tôi sao? Tôi rẻ mạt đến vậy ư?"

"Làm sao dám! Nhị thiếu gia bây giờ là hoàng kim độc thân nổi tiếng nhất A thị!" Cảnh Kiều dùng hết sức toàn thân để nịnh nọt: "Có nhan sắc, có diễn xuất, có chiều cao, có chân dài, quan trọng nhất là có năng lực!"

Mê Truyện Dịch

Tinh thần sảng khoái, cơn giận đã tiêu tan hơn một nửa nhưng sắc mặt của Cận Thủy Mặc vẫn nửa lạnh nửa nóng: "Đọc báo rồi à?"

"Đọc rồi, chắc chắn là đọc rồi, tôi có thể đọc ngược lại trôi chảy." Cô vội vàng tỏ lòng trung thành, để chứng tỏ sự trung thành của mình, tiện tay giơ ngón tay cái lên, khen ngợi anh một cách nhiệt tình: "Đi xem quà tặng đi?"

Không trả lời, không nói đi, cũng không nói không đi, anh cứ đứng đó, không nhúc nhích.

Đứng sau lưng anh, dùng hết sức chín trâu hai hổ, Cảnh Kiều vừa đẩy vừa kéo, cuối cùng cũng đưa được vị đại Phật này lên xe.

Loading...