Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vợ Yêu Của Tổng Tài Tàn Bạo - Chương 470

Cập nhật lúc: 2025-06-28 04:53:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hôm nay thật sự không được, cơ thể mình hơi khó chịu, hôm khác nhé, xin lỗi chị." Cảnh Kiều ôm tay Lâm An Á, nhẹ nhàng lắc lắc, có chút nũng nịu.

Rút tay về, Lâm An Á nói một câu đầy ẩn ý: "Cậu chắc chắn hôm khác có thể uống cà phê với tôi không?"

Câu nói này hàm chứa thâm ý, Cảnh Kiều hơi sửng sốt, có thể nghe ra lời cô ấy nói có chút không ổn.

Bàn tay đeo kim cương hồng nhẹ nhàng vuốt ve tách cà phê, Lâm An Á bưng lên uống một ngụm, hương vị vừa đậm vừa nồng, đối với người từ nhỏ đã quen uống sữa nhập khẩu từ New Zealand như cô ta thì đúng là không quen lắm.

Tuy nhiên, hương vị cũng tạm được, không đến nỗi khó uống.

"Tôi đã xem đồ trong túi thuốc của cậu rồi." Lâm An Á tiếp tục nói: "Bất kể có xâm phạm quyền riêng tư của cậu hay không, hoặc là tôi cố ý hay vô ý nhưng đã xem là sự thật, tôi sẽ không phủ nhận!"

Nghe vậy, Cảnh Kiều cảm thấy lạnh sống lưng, hai chân vô lực và bủn rủn, vô thức nắm chặt túi thuốc.

Mê Truyện Dịch

Cô dùng rất nhiều sức, mu bàn tay đã hơi nổi gân xanh.

Quả nhiên là sợ gì đến nấy!

"Cậu không thấy mình nợ tôi một lời giải thích sao?" Giọng Lâm An Á mềm mại nhưng nghe kỹ vẫn có thể nghe ra vài phần ép buộc.

Cổ họng như bị ai đó bóp chặt, không thở nổi, Cảnh Kiều nhắm mắt, đành thừa nhận: "Đúng, tôi có thai rồi, hai tháng rưỡi."

"Tại sao lại giấu Cận Thâm, giấu tôi, giấu tất cả mọi người?" Nói từng chữ một, Lâm An Á nhìn chằm chằm vào Cảnh Kiều: "Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu lại là người như vậy!"

Sự việc phát triển đến mức này, nói gì cũng là thừa, Cảnh Kiều khàn giọng: "Xin lỗi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-470.html.]

"Bây giờ nói xin lỗi thì có ích gì?" Sắc mặt Lâm An Á nhợt nhạt: "Hơn nữa, bây giờ tôi cần không phải là lời xin lỗi, mà là cách giải quyết."

“Cậu nói xem.” Về chuyện này, Cảnh Kiều tự biết mình có lỗi.

"Được, tôi nói, không thể giữ lại đứa bé này!" Lâm An Á trực tiếp nói.

Trái tim trong lồng n.g.ự.c đập thình thịch, Cảnh Kiều nghiến răng cắn môi, không nói gì.

Thấy cô không nói gì, Lâm An Á lại nhắc lại: "Tôi nói lại lần nữa, đứa bé này không thể giữ lại!"

"An Á..." Giọng Cảnh Kiều mang theo âm mũi nồng nặc: "Chuyện khác thì tôi đều có thể đáp ứng cậu, chỉ có chuyện này là không được."

"Tại sao không được?" Lâm An Á nhìn cô chằm chằm: "Tôi và Cận Thâm đã đính hôn, không có gì bất ngờ, không lâu nữa chúng tôi sẽ kết hôn, vào thời điểm quan trọng này, cậu lại làm ra chuyện này, khiến tôi phải đối mặt như thế nào? Cậu thấy tôi đưa ra yêu cầu này là quá đáng sao?"

"Không có, nhưng đứa bé vô tội, tôi có thể không ở lại A thị nữa."

Lâm An Á lắc đầu: "Đây không còn là vấn đề cậu có ở lại A thị hay không, nếu trong lòng cậu thực sự cảm thấy có lỗi với tôi thì nên đáp ứng yêu cầu này."

"Tôi có lỗi với cậu và còn rất sâu." Cảnh Kiều cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ màng: "Điểm này không cần nghi ngờ."

"Được rồi, cậu đi phá đứa bé này đi." Lâm An Á nói dứt khoát và gọn gàng: "Phá đứa bé này đi, đối với ai cũng tốt, dù là cậu hay tôi."

Cảnh Kiều nắm chặt túi thuốc, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lâm An Á mang theo vẻ cầu xin: "Nhưng tôi không làm được! Nó đã lớn trong bụng tôi hai tháng rưỡi rồi, tôi không nỡ, không làm được."

Hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe sang màu đen khác dừng trước cửa quán cà phê, mẹ Lâm khoác khăn choàng, đi giày cao gót bước vào.

Loading...